“Đồng chí Hàn, nhà ăn chỉ còn lại chừng này thôi, tôi mang đến cho cô.” Tiểu Lưu xoa tay, giải thích với nữ đồng chí trước mặt có đôi mắt hoe đỏ, vẻ ngoài yếu đuối đáng thương.
Những món này không phải là khẩu phần của đám người lang thang trong trại tị nạn, mà là bữa tối của công nhân chính thức trong nhà ăn. Đồng chí Giang đã nói trước với nhà bếp rằng ngày mai sẽ bù lương thực, bọn họ mới chịu nhường phần ăn này ra.
Trong phòng, mùi thơm của thức ăn khiến bốn người kia thèm đến mức nuốt nước miếng liên tục. Có người không hiểu nhìn chằm chằm vào hai chiếc màn thầu vàng ươm, hỏi Tiểu Lưu: “Bọn tôi tối nay chỉ được ăn cháo gạo vụn loãng như nước, sao cô ấy lại có màn thầu bột lên men?”
Tiểu Lưu biết rõ đám người ở đây là hạng gì, đến lúc đói rồi thì chẳng còn biết đúng sai gì nữa, cái gì cũng dám cướp. Nếu không dặn dò trước vài câu, thì anh vừa quay lưng là họ đã dám lao tới rồi. Anh quát lên:
“Sao à, dựa vào cái gì à?”
“Dựa vào việc người ta có người ở bên ngoài nộp lương thực cho nhà ăn, còn các người, có ai làm vậy không? Tôi nói cho mấy người biết, nếu dám cướp phần của cô ấy, ba ngày tới các người đừng mong được ăn gì hết.”
Bốn người trên giường tập thể bị mắng đến nín thinh không dám hé răng, trái lại Hàn Thư Anh lại giật mình hoảng sợ. Cô chưa từng gặp phải tình huống như thế này bao giờ, đến mức phải giành nhau đồ ăn sao?
Trước đây, dù gặp phải món ngon cỡ nào, vì sợ béo khi lên hình và để giữ dáng, cô thường chỉ ăn vài miếng rồi thôi. Trà sữa dù có thèm đến đâu cũng chỉ nhấp môi một ngụm. Cô vốn không quá bận tâm đến chuyện ăn uống. Vậy mà giờ đây, hai chiếc màn thầu trong mắt những người ở đây lại như mỹ vị thượng hạng, đến mức phải tranh giành mới có được.
Căn phòng hoàn toàn yên ắng, sau khi Tiểu Lưu dặn dò vài câu rồi rời đi, quả nhiên bốn người trong phòng không ai dám động vào, cũng không có ai đến cướp. Dù sao thì một bữa ăn no và được ăn no mỗi bữa, họ vẫn phân biệt được. Chỉ là ánh mắt họ thì cứ dán chặt vào cô không rời.
Bên cửa sổ có một chiếc bàn thấp, cô ngồi xuống bàn, cầm đũa lên. Trước ánh mắt như thiêu đốt của bốn người kia, cô gắp một chiếc màn thầu làm từ bột ngô, nhẹ nhàng cắn một miếng nhỏ. Cảm giác khô khan, thô ráp, nếu dùng cách nói của người khéo ăn nói thì là "có hương vị riêng biệt". Cô liếc nhìn về phía giường tập thể bằng khóe mắt, rồi từ từ dịch người qua một bên, quay mặt về phía cửa sổ để tránh ánh mắt của họ.
Xin lỗi, nếu như chưa xuyên về đây, những món ngon hơn thế này cô cũng sẵn sàng mời họ ăn. Khi còn ở đoàn phim, cô thường đãi cả đoàn, kể cả diễn viên quần chúng cũng có trà sữa, nước ngọt uống thoải mái. Nếu việc đó khiến mọi người vui vẻ, hòa thuận với nhau, cô rất sẵn lòng làm.
Nhưng bây giờ, một người chẳng có một xu dính túi như cô có muốn rộng rãi cũng đành lực bất tòng tâm. Chỉ có thể cố gắng không phát ra tiếng động gì để tránh kích thích họ, thế nhưng căn phòng lại quá yên tĩnh, đến mức vẫn nghe thấy âm thanh nhỏ khi cô ăn và tiếng nuốt nước bọt rõ rệt của bốn người kia.
Hàn Thư Anh ăn không nhiều, một chiếc màn thầu to bằng nắm tay người lớn là cô đã thấy no.
Những món khác không hợp khẩu vị. Dưa muối thì mặn quá, còn canh lại có mùi lạ. Cô muốn uống chút nước nóng thì mới phát hiện trong phòng không có bình giữ nhiệt như ở nhà khách, chỉ có một cái vại nước đặt ở góc tường. Nếu muốn uống thì phải dùng gáo múc trực tiếp từ vại ra. Cô tận mắt thấy bốn người kia lần lượt từ giường xuống, thay nhau uống nước từ cùng một cái gáo.