Tuy trong lòng đầy nghi vấn, nhưng Tiểu Lưu cũng không hỏi nhiều. Cậu ta gõ cửa mấy cái rồi hô lên: “Có người mới, mở cửa!”
Rất nhanh sau đó, cửa được mở ra.
Một luồng mùi lạ xộc thẳng vào mũi. Căn phòng chưa đến hai mươi mét vuông đã có bốn người ở. Giường tầng đặt dọc theo hướng bắc và nam. May mắn là đều là nữ giới, có người trẻ, cũng có người lớn tuổi. Hàn Thư Anh cẩn trọng bước vào, lập tức cảm nhận được ánh mắt của cả bốn người đồng loạt dán chặt lên người mình.
Tiểu Lưu đứng ngoài cửa gọi to: “Mọi người ngoan ngoãn vào, đừng bắt nạt người mới.” Nói xong liền quay sang Hàn Thư Anh mỉm cười: “Tôi trực ban đêm nay, có chuyện gì cô cứ gọi tôi, cứ gọi là Tiểu Lưu nhé.”
“Cảm ơn anh.”
“Khách sáo gì chứ, lát nữa tôi mang chăn đệm đến cho cô.” Tiểu Lưu cười vui vẻ rồi quay người rời đi.
Hàn Thư Anh từ từ bước vào trong, ánh mắt thăm dò khắp phòng. Căn phòng tối tăm, ánh sáng từ bóng đèn chẳng sáng hơn vài cây nến là bao.
Ngay lập tức cô nhìn thấy bốn bộ chăn chiếu được đặt trên giường tầng. Cũ đến mức không còn nhìn rõ màu sắc. Nhưng bốn người kia chẳng mấy quan tâm, người thì ngồi, người thì nằm trên đó. Đêm lạnh, có thứ gì để đắp đã là may mắn, có người thậm chí còn không có chăn, chỉ nằm trực tiếp lên nền xi măng.
Thấy có người mới vào, cả bốn người đều không chào hỏi gì.
Hàn Thư Anh thấy họ im lặng cũng chỉ có thể cố gắng nở một nụ cười gượng gạo, nhưng thật lòng cô chẳng thể cười nổi.
Cô cứ nghĩ điều kiện ở nhà khách đã là tệ lắm rồi, không ngờ vẫn còn có nơi tồi tệ hơn nữa.
Cô tìm một góc trống, nhẹ nhàng ngồi xuống trên tấm chiếu rách đen sì, lưng dựa vào tường, hai tay ôm gối. Nghĩ đến chuyện chỉ trong một ngày, mình từ một tiểu hoa đang nổi tiếng lại rơi vào trạm tiếp nhận của năm 1960. Vừa đói, vừa rét, vừa hoang mang sợ hãi, lại phải ở chung với những người xa lạ trong căn phòng tối tăm thế này...
Chỉ cần nghĩ đến thôi, bao nhiêu ấm ức, thất vọng và hoang mang dâng lên nghẹn ứ trong lòng, khiến khóe mắt cô lập tức đỏ bừng.
Trong phòng vang lên những tiếng thì thầm khe khẽ, nghe thấy có người đang nói chuyện, Hàn Thư Anh đành phải lấy lại tinh thần, cố nuốt ngược nước mắt vào trong.
Người bên kho nhanh chóng mang chăn đệm đến, mọi người ở đây đều chỉ có một lớp chăn mỏng, nhưng bộ mà cô được phát không chỉ dày mà còn rất sạch sẽ, Tiểu Lưu đích thân giúp cô trải chăn chiếu tử tế, Hàn Thư Anh đứng bên cạnh lặng lẽ nhìn. Đợi đến khi Tiểu Lưu rời đi, trong phòng có một người phụ nữ quay đầu lại nhìn cô từ trên xuống dưới, ánh mắt đầy nghi ngờ, giọng cũng không giấu nổi sự cảnh giác:
“... Quản giáo sao lại phát chăn chiếu cho cô?”
Trong lời nói mang theo giọng vùng miền nào đó, khiến Hàn Thư Anh ban đầu nghe không hiểu, bèn hỏi lại: “Chị nói gì vậy?”
Người kia lặp lại một lần nữa, lần này Hàn Thư Anh mới hiểu, cô nhìn về phía chăn chiếu của họ, đáp: “Mấy chị chẳng phải cũng có đó sao?”
“Bọn tôi là mang theo từ nhà.” Ở thời điểm này, những người sống lang bạt bên ngoài thường luôn mang theo chăn chiếu bên mình, đi đâu thì ngủ đó. Vào trạm tiếp nhận, chỉ cần dọn đồ xuống là xong, ai cũng quen rồi, không có chăn thì nằm đất, chẳng ai quan tâm.
Thế nhưng điều khiến người phụ nữ kia kinh ngạc nhất... còn nằm ở phía sau.
Quản lý Tiểu Lưu trong trạm còn đặc biệt mang đồ ăn đến cho người mới. Hai chiếc màn thầu làm từ bột lên men vàng óng vừa được bếp nấu xong, bột ngô trộn với bột mì trắng, tỏa ra mùi thơm nghi ngút. Trên nắp hộp cơm đặt vài lát dưa muối, bên trong là canh hành hoa.