Hàn Thư Anh gật đầu ngoan ngoãn: “Vâng, em biết rồi.” Nhìn thấy công an Giang đang dắt xe chuẩn bị rời đi, cô bất giác cảm thấy luyến tiếc. Cô khẽ tiến lại gần, đứng sát bên anh thêm chút nữa. Dù sao thì hiện tại, anh là người duy nhất cô thấy có chút quen thuộc. “Cảm ơn anh nhiều lắm, công an Giang.” cô nói với giọng dịu dàng đầy cảm kích, “Nếu không có anh, em thật sự không biết phải làm sao, sau này nhất định em sẽ báo đáp anh.”
Nghe cô nói như vậy, lại thấy cô nép sát vào như chim non tìm về bên người thân, khóe môi Giang Kiến Hứa hơi cong lên. Ánh mắt thoáng ý cười, anh đáp: “Thôi khỏi báo đáp gì cả, sau này cô đừng chạy lung tung nữa, đừng gây thêm phiền phức cho đồn là được rồi, tôi đi đây.”
Nói xong, anh đạp mạnh một cái, chẳng ngoảnh đầu lại, cứ thế phóng xe đi thẳng, anh thật sự đói muốn xỉu rồi.
Quản lý Tiểu Lưu là một người không cao lắm, lúc nào cũng cười tươi tắn. Cậu ta tò mò ghé lại gần hỏi: “Đồng chí, cô quen công an Giang à? Hai người có quan hệ gì thế?”
Lúc này Hàn Thư Anh vẫn còn tổn thương vì cậu nhân viên nhà khách. Việc quay lưng báo công an như vậy thật sự quá đáng. Vì thế, khi thấy nụ cười chất phác và nhiệt tình của Tiểu Lưu, cô không đến mức phản ứng như chim sợ cành cong, nhưng cũng thoáng dè chừng. Cô vội “ừ” một tiếng rồi chuyển chủ đề: “Anh ơi, bây giờ chúng ta đi đâu vậy?”
Bên ngoài lạnh đến mức không chịu nổi nữa rồi.
“Tôi tìm cho cô căn phòng còn thiếu người, cô đi theo tôi.” Tiểu Lưu vừa nghe cô gái xinh đẹp gọi mình là “anh ơi” thì người như nhẹ đi vài ký, giọng cười cũng trở nên nhẹ nhàng dễ chịu. Giọng nói của cô thật dễ nghe.
Đi ngang qua dãy người đang bị đánh, Tiểu Lưu còn chủ động giải thích: “... Bọn họ đều là phần tử xấu, ra ngoài lừa đảo, phá hoại pháp luật, làm rối trật tự xã hội, có người còn cướp của mấy hộ dân. Những kẻ như vậy, dạy dỗ phải nghiêm, không thể nương tay.”
Hàn Thư Anh liếc nhìn những người kia, bộ dạng họ thê thảm đến mức cô chỉ từng thấy trên các diễn viên quần chúng đóng vai ăn mày.
Dọc đường, Tiểu Lưu cầm đèn pin dẫn cô đi qua một dãy nhà cấp bốn. Có căn treo biển trước cửa, có căn không, chỉ đánh số thứ tự. Nhờ ánh đèn, cô thấy trên bảng có ghi các phòng như: Tổ tiếp nhận, Nhóm quản giáo, Phòng tài vụ, Phòng y tế, Phòng trực ban, Phòng trị an...
Quản lý Tiểu Lưu nói chuyện khá nhiều. Theo lời cậu ta, hiện trạm tiếp nhận có hơn hai trăm người, sắp kín chỗ rồi, cậu dẫn cô vòng một vòng quanh dãy nhà, cuối cùng dừng lại trước một cánh cửa sơn xanh bị bong tróc ở góc.
“Cô ở phòng này đi, phòng này diện tích nhỏ, ít người hơn, các phòng khác đã chật hết rồi. Chút nữa tôi mang chăn đệm đến cho cô.” Nói xong, Tiểu Lưu liếc nhìn nữ đồng chí này một cái. Dù ánh sáng yếu, vẻ đẹp của cô vẫn không thể che giấu, không chỉ xinh, mà còn thơm tho lạ thường. Mùi hương theo từng bước đi cứ phảng phất len vào mũi cậu ta.
Chỉ là... cô ăn mặc mỏng manh quá nhưng nghĩ lại cũng chẳng có gì lạ. Trong trạm tiếp nhận này, người thiếu quần áo không phải ít. Không chỉ dân thành thị, mà ở nông thôn còn khốn khổ hơn. Có nhà cả gia đình chỉ có một chiếc chăn, hai anh em phải thay nhau mặc một cái quần là chuyện không hiếm.
Cuộc sống hiện tại chính là khổ cực đến vậy.
Thế nhưng nữ đồng chí này trông thật sự quá khác biệt. Chiếc váy sơ mi trên người cô thẳng thớm không một nếp nhăn, sạch sẽ đến mức không dính một hạt bụi. Dưới chân còn mang một đôi giày da đen nhỏ nhắn, trông không giống loại hàng rẻ tiền. Cả bộ quần áo toát lên vẻ đẹp khó tả. Dù là ngoại hình hay khí chất đều không giống con gái nhà bình dân, sao lại xuất hiện ở nơi này?