Hôm nay là đại hôn của Liên Hương công chúa Đại Nguỵ và Tam vương gia Lý Quốc. Mọi chuyện sẽ không có gì nếu như....
-------- Tuyết Cô viện
- Ngươi nhanh nhanh một chút.
- Từ từ đã, nó nhỏ quá, ta không cho vào được.
- Nó thẳng rồi chỉ cần nhắm rồi xuyên qua cũng không xong. Lan Tâm!! Em vào đây!
. Lan Tâm đứng ngoài nghe bên trong mà mồ hôi trên lưng ướt đẫm, nghe thấy cô gọi thì liền hoàn hồn nhưng lại do dự không biết có nên vào hay không.
- Lan Tâm, em mau vào đi, làm gì ngoài đó thế?
- Em...
. Nhủ lòng sẽ không sao, mở cửa bước vào, ây da chỉ là vương gia đang cầm kim chỉ tìm cách để chỉ qua lỗ nhỏ của kim thôi mà.
- Ngươi mau xỏ cho ta, sẵn tiện may luôn cái áo cho nàng đi.
- Phi...ngươi làm rách cái áo ta thích nhất, ngươi tự làm tự chịu đi.
- Do nàng cả thôi, ta bảo nàng cởi không cởi ta đành mạnh tay xé ra. Nếu thích ta mua cho nàng mười cái như vậy tha hồ mà mặc.
- Ngươi im đi, Lan Tâm xỏ chỉ xong rồi kìa, ngươi may cho ta, không xong liền bắt chó cắn chết ngươi.
. Lan Tâm xong việc lui ra ngoài, trong đầu cứ quanh quẩn câu nói “ kêu cởi không cởi đành mạnh tay xé ra “.
. Nam Phong lần đầu cầm kim chỉ may vá trong lòng oan ức, khuôn mặt biểu hiện một chút hờn dỗi như ŧıểυ hài tử. May chưa được mấy mũi các đầu ngón tay đã xuất hiện các chấm đỏ. Cô bên cạnh liếc nhìn qua liền giành lại đồ trên tay hắn sau đó không thương tiếc mà đá hắn một cái xuống giường.
- Chỉ là mấy mũi kim ngươi cũng không xong, hộp thuốc ta để tủ bên kia, tự xử lý đi.
. Cô xoẹt xoẹt mấy cái đã biến cái áo như mới, nhìn lại tên ngốc tử kia thì liền có chút buồn cười. Nam Phong ngồi trong góc phòng tay cầm khăn chậm chậm vết thương nhỏ, cô bước xuống giường cao cao tại thượng đi đến chỗ hắn.
- Oan ức lắm sao? Làm rách cái áo ta thích nhất, chỉ là kêu ngươi may lại còn làm không được, ra vẻ uỷ khuất cái gì.
- Vi phu đau tay, nàng không lo cho vi phu còn mắng vi phu.
. Cô nhìn hắn, tên ngốc tử này gần đây cứ lạ lạ, suốt ngày cứ bám lấy cô không rời, mở miệng ra cứ vi phu vi phu. Làm cô cứ nhớ lại lúc hắn chưa mất trí nhớ cũng từng nũng nịu như vậy, nhưng, có lẽ là vì Tô Hiểu Nguyệt không còn nên mới tìm tới cô. Cô đứng dậy hướng cửa mà đi.
- Nàng...nàng đi đâu vậy? Đừng nói là nàng đem chó đến thật a~
- Trưa rồi, ngươi không đói nhưng ta đói.
. Cô ra khỏi phòng rồi hắn mới đứng dậy, lấy lại vẻ anh tuấn tiêu soái vốn có, nhưng trên môi vẫn là nụ cười tươi.
----------- Tiêu Kì
. Quốc Hạo biết được mình không phải đối thủ của những người này, nếu chỉ có vài tên thì hắn có thể xử lý nhanh gọn, nhưng hiện tại số người lên đến trên mười, vừa lo cho ŧıểυ Xuân vừa đánh e là cả hai sẽ mất mạng, đành dụ mấy tên này đi xa hang động, có thể nắm nửa phần thắng.
- Giếtt!!
. Vài tên hắc y nhân cầm kiếm nhảy ra bao vây hắn, hắn chống đỡ vừa đánh vừa tháo chạy, đánh vào tử huyệt một tên sau đó nhặt kiếm lên phòng thủ, chỉ một hồi số lượng hắc y nhân đã giảm hơn nửa, nhưng trên người hắn cũng đã nhận vài vết kiếm. Khi sức lực đã cạn kiệt, một tên cầm kiếm vung thẳng đến chỗ hắn, trước mắt hắn hiện ra bóng dáng của ŧıểυ Xuân, sau đó mỉm cười chịu trận. Không ngờ một nam nhân một thân màu trắng tao nhã đã tiến đến giúp hắn tránh một kiếp nạn, số hắc y nhân còn lại cũng mau chóng bị nam nhân đó thủ tiêu, rút ra một chiếc khăn nhẹ nhàng lau vết máu trên kiếm, sau đó đưa tay đỡ hắn đứng dậy.
- Hắn đâu? Sao người lại đến đây?
- Ta không đến e rằng ngươi đã bị bổ làm hai rồi.. Nam nhân đó vừa dìu hắn đi vừa nói đùa chỉ là Hạo không vui chút nào, hắn vừa mới thoát ra khỏi biển lửa đó.
- Hắn nhận được tin của ngươi nhưng tạm thời không thể đến đây được, sợ tên đầu lợn kia sẽ nghi hoặc nên âm thầm nhờ ta đến cứu ngươi. Mau cảm tạ ta một tiếng nào.
- Im đi, mau dìu ta đi, có người đang chờ.
- Đúng đúng mau về thôi mỹ nhân ở nhà đang rất lo lắng.
. Nam nhân phá lên cười sau đó nhanh chóng đưa hắn trở về trước khi trời tối.
. ŧıểυ Xuân trong lòng bất an cứ đi qua lại mòn cả con đường, chốc chốc lại chạy ra cửa động xem, vương gia đi đã rất lâu rồi vẫn chưa thấy về.
- Mỹ nhân ơi, chúng ta về rồi đây.
. Tuy không phải giọng của hắn nhưng nàng vẫn chạy ra bởi vì, giọng nói này rất quen thuộc.
- Đại thiếu gia, ah vương gia, vương gia người sao rồi.
. ŧıểυ Xuân chạy ra đã thấy Hàn Kha đang dìu hắn một thân máu me, nàng liền chạy lại đỡ hắn vào trong.
- Đại thiếu gia, vương gia thế nào lại máu đầy người?
. Nàng lo lắng cởi áo của hắn ra xem liền thấy vết thương sâu dài nhưng vẫn không biết do đâu mà thành ra thế này.
- Ừmm... Hắn đi săn thú nhưng thân thủ quá kém cỏi bị con hổ chơi đùa suýt nữa mất mạng, cũng may bổn công tử đi ngang liền giúp đỡ.
- Ngươi...mau im miệng cho bổn vương ah.
- Haha đau lắm phải không, đáng lẽ ta nên đứng xem ngươi bị hổ chơi chết.
. ŧıểυ Xuân vẫn chăm chăm vào vết thương, sau đó xé một phần váy ra lau vết thương cho hắn, cặm cụi làm mồ hôi lấn tấm trên trán, hắn không khỏi động lòng.
- Ngươi từ muội muội của ta đã chuyển sang nha hoàn của muội ấy, ngươi rốt cuộc là loại gì hã?
. ŧıểυ Xuân nghe Hàn Kha nói liền ngưng động tác, khẽ chớp mắt nhìn hắn, chỉ là lúc này hắn lại chuyển sang nhìn tên cẩu vừa nói ban nãy, ánh mắt “ yêu thương “ cùng “ trìu mến “ làm Hàn Kha có chút kinh sợ xoay đi.
---------
. Đêm nay Tam phủ náo nhiệt tưng bừng, Liên Hương công chúa chính thức trở thành Tam vương phi.
- Nhất bái thiên địa!
- Nhị bái cao đường!
- Phu thê giao bái!
. Cô đứng một góc cùng Nam Phong nhìn tân lang tân nương đang thực hiện nghi thức liền nhớ đến lúc cô mới gả vào Cửu phủ, một lòng đều không muốn nhưng sau này lại chỉ có hắn trong tim. Có vài phần thương xót cho Liên Hương công chúa kia, đây là cuộc hôn nhân chính trị, dĩ nhiên là do cha mẹ sắp đặt, chắc nàng sẽ rất đau buồn a~
. Mọi chuyện đang rất suôn sẻ, Thiên đang chung vui cùng uống rượu mừng, bên ngoài liền có người chạy vào báo tin.
- Các vị vương gia, các vị quan thần, hoàng thượng...hoàng thượng đã...đã băng hà rồi.
. Thiên làm rơi chung rượu xuống đất vỡ nát. Mọi người đều quỳ xuống, chuyện này không thể đem ra đùa, huống chi bệnh tình của hoàng thượng gần đây không tốt, không ngờ trong ngày đại hôn của con trai lại qua đời