. Hắn mơ màng cảm nhận được có người đang chăm sóc cho mình, khẽ mở mắt, thân ảnh một nữ nhân từ từ hiện rõ, khuôn mặt trắng trẻo của ŧıểυ Xuân lại xuất hiện vài vết bẩn màu đen, trên trán lấm tấm mồ hôi. Thấy hắn đã tỉnh nàng liền vui mừng.
- Vương gia, người tỉnh rồi.
. Nàng đỡ Hạo ngồi dậy dựa vào vách hang động, hắn nhìn sơ một lượt hang động này liền hỏi.
- Đã an toàn chưa?
- Vương gia đã bất tỉnh gần một ngày rồi, trong thời gian đó nô tì không thấy ai đuổi theo hết, có thể là họ buông tha cho chúng ta rồi.
- Nha đầu ngươi suy nghĩ thật đơn giản, bọn chúng sẽ không tha cho chúng ta dễ dàng như vậy.
. ŧıểυ Xuân lấy đâu ra hai quả táo liền đưa cho hắn.
- Vương gia, người chưa ăn gì, hãy ăn một chút lót dạ, nô tì sẽ lập tức đi kiếm thêm trái cây cho người.
. ŧıểυ Xuân vừa định đứng lên lại bị hắn nắm tay kéo xuống, bị lực kéo mạnh bất ngờ liền mất đà ngã vào người hắn.
- Cẩn thận!!
. Ôm ŧıểυ Xuân vào lòng làm nàng có chút e thẹn.
- Vương gia, người có thể buông nô tì ra được không?
. Nới lỏng tay ra, ŧıểυ Xuân liền chạy ra ngoài mà không thấy được Thất vương gia lãnh khốc đang ngồi cười cười một mình.
. Buổi tối với trái cây, có lẽ là bữa ăn độc nhất mà hắn sẽ nhớ mãi. Vốn dĩ không có món khác là vì trời tối hắn không cho ŧıểυ Xuân tìm sông suối để bắt cá, trong rừng lại toàn nấm độc, hắn cũng chưa khoẻ để săn thú, thành ra đành ăn trái cây lót dạ trước khi ngủ.
- ŧıểυ Xuân! Đồ ta đưa cho ngươi đâu? Mau đem ra.
. ŧıểυ Xuân liền lấy trong người ra cây sáo, hai ống gỗ lớn nhỏ.
- Ngươi ra trước hang thổi sáo đi.
- Vương gia....nô tì không biết thổi.
- Nha đầu nhà ngươi việc gì cũng không làm được, nếu bây giờ không có ta ở đây ngươi sao có thể nhờ người cứu?
. Thấy ŧıểυ Xuân khoé mắt đã long lanh hắn liền xuống nước.
- Việc này cũng không thể trách ngươi, ra khỏi đây, ta sẽ dạy ngươi thổi sáo.
. Nói xong hắn cầm cây sáo lên thổi một điệu, một lúc sau một con chim bồ câu bay vào hang đậu lên tay của hắn. Hắn lấy ống gỗ nhỏ nhét vào chỗ chân chim rồi vỗ tay ba lần bồ câu lập tức tung cánh bay đi.
- Sáng mai ngươi ra trước hang mở ống gỗ lớn này ra, pháo hoa sẽ báo hiệu người đến Tiêu Kì để cứu chúng ta . Còn bây giờ ngươi mau đi ngủ đi.
- Vâng vương gia!
. Đây là lần thứ hai ŧıểυ Xuân được ngủ gần chỗ với hắn, tâm trạng cũng vui vẻ đến trễ mới có thể ngủ được.
---------- Tuyết Cô viện
. Cô đã nằm trên giường gần một tuần rồi, căn bản không mang vết thương nào trên người nhưng vừa định bước chân xuống giường thì Nam Phong liền kéo cô lên trở lại, nhất quyết không cho cô ra ngoài.
- Lan Tâm, hắn đã đi chưa?
- Vương gia vừa rời khỏi đây ạ!
. Cô nghe hắn đã đi liền trèo xuống giường định bụng sẽ thay y phục sau đó thì lẻn ra ngoài chơi, cô chán ngắt với bốn bức tường này rồi a~ Tâm trạng phấn khởi, cô đi đến tủ gỗ lựa một bộ y phục đơn giản, vừa cởi chiếc áo ngoài ra đã cảm nhận có gì đó không ổn, xoay lưng lại đã thấy hắn đứng ở ngưỡng cửa bừng bừng sát khí.
- NÀNG TÍNH ĐI ĐÂU?
- Ta...ta chỉ là thay y phục thôi mà.
- Thay y phục sao lại lấy đồ nam nhân? Mau lên giường nằm.
- Không...ngươi đừng có quá đáng, ngươi bức ta, ta lập tức hưu ngươi.
- Hưu ta? Được, hôm nay ta dạy dỗ nàng.
. Hắn liền đóng cửa phòng từng bước tiến về phía cô. Trên môi đã vẽ ra một nụ cười yêu nghiệt.
- Ngươi...tránh ra....ta sẽ la lên đó nha.
- La? Nàng la lên đi! Vi phu chỉ là nhung nhớ nàng muốn cùng nàng ân ái, nhưng nếu có người đến xem thì cũng không sao.
- Biến thái! Huhu phụ thân người gả nhầm tên bệnh hoạn cho con rồi.
. Hắn tiến tới chụp lấy hai chân cô kéo xuống lấy thân đè lên người cô.
- Ngươi nặng quá, mau tránh ra!
. Mặc dù có quần áo nhưng vẫn cảm nhận được độ nóng của hắn, bừng bừng như lửa! Hắn mau chóng lột sạch y phục của cô, hai tay hư hỏng không yên phận sờ soạng khắp người. Hắn hôn cô triền miên, một lúc sau cô liền có thái độ phối hợp mà đáp trả lại hắn, tay cô đặt trên quả mông căng tròn của hắn mà xoa xoa nắn nắn, không nói không rằng liền vỗ mạnh một phát khiến hắn trợn tròn mắt, khoé mắt long lanh như muốn khóc.