Nam Phong mang theo cô tức tốc vào cung, khi đến nơi, không khí đau thương tràn ngập khắp cung điện, phụ hoàng của hắn vẫn còn nằm trên giường, trên khuôn mặt phảng phất nỗi sợ hãi, hai tay bấu chặt, hai chân cũng thâm tím bất thường, thân thể theo thời gian mà lạnh đi. Mẫu hậu của hắn vì đau lòng không nhịn được mà ngất xỉu.
- Thái Y, phụ hoàng ta....tại sao lại qua đời?
- Vương...vương gia, hoàng thượng trước đã mang bệnh, hạ thần đã đem thuốc đến cho người nhưng...không biết ai đã bỏ mã tiền vào trong đó.
- Mã tiền?
- Mã tiền có thể giúp chữa bệnh nhưng nếu dùng nó trong thời gian dài lâu sẽ bị độc mà chết.
- Mau lôi hết nha hoàn thân cận phụ hoàng lên đây cho ta.
- Báoo! Tam vương gia, Cửu vương gia, nha hoàn thân cận của hoàng thượng ba người đã chết hai, một người đang hấp hối.
. Trên trán hắn đã xuất hiện ba vạch đen, cô liền nắm lấy tay hắn, ý bảo sẽ không sao.
- Mau đem lên đây cho bổn vương! Nhanh lên!
. Tam vương gia một bên cũng lo lắng quát tháo. Khi người đưa đến rồi, nha hoàn nằm dưới đất kia đang co rút, mắt trợn ngược lên, miệng bắt đầu sủi bọt trắng. Thái Y liền chạy tới với ý định giữ lại cái mạng nha hoàn này, cũng là giữ lại cái mạng của lão, vạn lần không để hai vị vương gia tức giận.
. Nha hoàn đó có vẻ đau đớn không nói nên lời, tay hướng đến long sàn rồi xoay lại nhìn đám người bọn hắn ú ớ mấy tiếng sau đó lăn đùng ra chết.
- Hạ thần bất tài, độc đã ngấm sâu vào cơ thể không cứu được.
. Hắn tiến đến long sàn, nhìn sơ lược kiểm tra vài chỗ đều không có vết tích gì. Sau đó liền cho người lo tang lễ, xong việc hắn mang cô trở về phủ, cô đã mệt rồi, cần phải nghỉ ngơi.
-------- Tuyết Cô viện
- Phong, ta biết ngươi rất buồn, nhưng người đã đi rồi, vốn dĩ không thể sống lại, ngươi hãy phấn chấn lên, tìm ra người hạ độc, trả thù cho phụ hoàng ngươi.
. Nhìn thấy hắn cứ ngồi ở một góc cùng ánh nến mập mờ, trong lòng cô cũng đau theo hắn, cô mất mẹ từ lúc chỉ có bốn tuổi, nhưng cô đã nhận thức được và đau lòng như thế nào, còn hắn, đã lớn như thế, đau cũng không thể khóc, chỉ có thể ngồi yên đó.
- Phong, ta nói ngươi không nghe sao? Mau đi ngủ đi, ngươi đã ngồi đó lâu lắm rồi.
- Nàng ngủ trước đi, đừng bận tâm ta.
- Cái gì mà không bận tâm, ngươi là người của ta, ngươi có chuyện gì ta cũng rất đau lòng...
. Hắn xoay lại nhìn cô.
- Ta sẽ không để nàng đau lòng nữa, chỉ là lần này, ta không ngờ hắn lại nhẫn tâm ra tay với phụ hoàng, ta nhất định, phải bắt hắn trả gấp mười!!
---------
. Cô và hắn từ sớm đã nhập cung, là do mẫu hậu gọi đến bảo có chuyện quan trọng, đến nơi đã thấy bá quan văn võ đã đủ. Mẫu hậu hắn lấy ra di chiếu, đọc lên cho mọi người cùng nghe. Sau khi nghe xong hai tai cô như lùng bùng, đây là di chiếu truyền ngôi cho hắn, cho Nam Phong.
--------
. Hàn Kha cùng Hạo, ŧıểυ Xuân đang trên đường trở về kinh thành, chỉ là không có ba người, mà còn có rất rất rất nhiều người.
- Vừa nhận được tin!! Hoàng thượng đã...băng hà rồi!
. Hạo có chút sững người, phụ hoàng này của hắn tuy ghẻ lạnh hắn, nhưng thật tâm hắn không có ghét người phụ hoàng này.
- Nguyên nhân?
- Bị hạ độc.
. ŧıểυ Xuân ngồi một bên nghe mà không kịp che miệng đang há ra, hoàng thượng thật là bị hạ độc sao?
- Do ai làm?
- Ngươi nghĩ còn ai khác ngoài tên đầu lợn đó? Không vì hắn, ta cũng không vội vội vàng vàng dắt các ngươi về đâu.
- Hắn dã tâm như vậy, cả phụ hoàng cũng sẵn sàng giết không tha.
--------
- Hôm nay, ta lên ngôi kế vị phụ hoàng, nàng cũng đường hoàng lên làm hoàng hậu, sau này nên cẩn thận một chút, có biết không?
- Ngươi không cần lo, hãy lo cho bản thân trước đã, cùng đến đại điện thôi!. Hắn và cô sánh vai nhau bước vào, hai bên muôn lời chúc tụng.
. Từ đâu binh lính tiến vào bao vây khắp nơi. Các quan thần một số chạy lại vây quanh bảo vệ hắn và cô, một số khác chạy về phía của nam nhân kia.
- Các ngươi nên nhận ra ai mới là hoàng thượng.
- Hỗn xược! Mau quỳ xuống nhận tội, may ra hoàng thượng sẽ tha cho ngươi.
- Các ngươi mở mắt ra nhìn cho kĩ, đây là quân bài thống lĩnh 7 vạn quân, bên ngoài còn có 15 vạn quân Đại Nguỵ, các ngươi nên xem lại ai mới là người quỳ xuống xin tha.
. Nam nhân lấy trong người ra quân bài, ngạo nghễ ngang tàn.
- Lý Quốc Thiên! Tên phản tặc, ngươi hôm nay dám tạo phản, còn không mau hối lỗi, trẫm sẽ niệm tình huynh đệ tha cho ngươi một mạng sống.
- Nam Phong, ngươi sai rồi, là ta mới là người nói câu đó, ta đến đây để giành lại thứ đáng lẽ là của ta, ngươi ngoan ngoãn chịu trói đi.
- Phong!!!
- Hàn Tuệ!!
. Hắn vì một chút lơ là bị một hắc y nhân mang cô đi.
- Ngươi mau thả nàng ra!!
- Để xem biểu hiện của ngươi cái đã.
. Thiên nhếch môi nhìn hắn.
- Hoàng thượng, chúng ta hiện đang bị bao vây, tiến không được lui cũng không xong, hoàng hậu lại bị hắn bắt làm con tin, chúng ta nên...
- Các ngươi yên tâm!
- Quốc Thiên! Thứ ngươi muốn là ngôi vị, ta đưa cho ngươi, mau thả nàng ấy ra!
. Nam Phong bước ra, dáng vẻ bất khuất thường ngày của hắn đâu rồi? Hắn quỳ xuống, hắn thua rồi, thua thật rồi!!
- Haha! Các ngươi mở mắt ra nhìn cho kĩ, hoàng thượng của các ngưoi chọn mỹ nhân không chọn giang sơn, xứng để các ngươi tôn sùng sao? Mau trói hắn lại cho ta!!
- Ngươi mau thả Hàn Tuệ ra!!
. Lãnh thừa tướng nhìn nữ nhi mình yêu thương trong tay kẻ địch không khỏi lo lắng.
- Nhạc phụ đại nhân, người không cần lo, nữ nhi của người sẽ được ta chăm sóc tốt!!
- Ngươi nói không giữ lời!! Ngươi...
- Thừa tướng, đừng lo, hắn không làm gì hoàng hậu đâu, cứ theo kế hoạch mà làm!!
. Phó tướng quân bên cạnh nhắc nhở, là người thiện chiến, nay lại chịu im lặng trước kẻ địch, quả khác thường!!
- Mau giải vào nhà lao hết cho ta!
. Cô từ nãy giờ quan sát, có điểm gì đó rất lạ liền nhớ lại lúc nãy.
- Một lát nếu có chuyện gì xảy ra, nàng nhất định không được vội vàng, cứ bình tĩnh yên lặng là được. Mọi chuyện có ta lo!
. Ban nãy rõ ràng hắn đã ôm cô chặt, cớ sao lúc hắc y nhân bay đến lại cố tình thả lõng để hắc y nhân dễ dàng mang cô đi?
. Ngoan ngoãn nghe lời hắn dặn mà im lặng, nhưng khoé mắt đã ươn ướt, lòng đã như cắt ra từng mảnh, Nam Phong của cô chưa bao giờ khuất phục trước ai, hắn...đang quỳ dưới chân huynh đệ của hắn, kẻ thù của hắn.