Xuyên Vào Truyện, Nha Hoàn Nhỏ Bị Các Nam Chính Đeo Bám

Chương 22

Trước Sau

break
Đang ở Lục phủ, Lục Ninh không nhịn được khẽ đảo mắt, vô tình xoay người lại thì suýt nữa đụng ngay ba bóng người to lớn đang đứng chắn trước mặt nàng.

Lục Ninh:…

Nàng suýt nữa ném luôn cái khay trong tay đi mất, dọa nàng một phen hết hồn.

“Nô tỳ tham kiến đại gia, tam gia, tứ gia. Nô tỳ xin cáo lui trước.”

“Đứng lại! Ai cho ngươi đi hả?”

Chu Cố Trạch lập tức lên tiếng, giọng sốt ruột. Lục Ninh còn đang cầm khay, trên đó toàn là món ngon!

Chu Văn Khâm thì chỉ lặng lẽ quan sát, ánh mắt dõi theo gương mặt Lục Ninh đang cúi thấp, như muốn nhìn ra điều gì.

Còn Chu An Thành thì lại hơi tin vào lời nhị ca hôm trước—nha đầu này hình như thật sự đã thay đổi tính nết. Ước hẹn một năm, càng lúc càng thú vị. Nghĩ vậy, trong lòng hắn cũng bắt đầu nảy sinh đôi chút hứng thú với Lục Ninh.

“Vừa rồi trông còn vui vẻ lắm mà?”

“Nô tỳ không dám, nô tỳ nào có nghe thấy gì đâu ạ.”

[Đáng chết! Quy luật nữ phụ! Nam chính nữ chính mới vừa tung hứng được một vòng, không có ta làm nền thì sao diễn cho trọn chứ?]

“Thôi được rồi, muốn đi làm gì thì đi nhanh lên. Hai đệ đến viện ta một chuyến, ta có chuyện muốn bàn.”

Nghe vậy, Lục Ninh vội vàng hành lễ, rồi lập tức bưng khay bỏ chạy như thể phía sau có chó dữ đuổi theo.

“Ai, đại ca, huynh lại định làm gì đấy? Ta chỉ muốn xem thử nàng rốt cuộc là cái dạng gì mà thôi…”

Lục Ninh chạy vụt đi, chỉ kịp nghe loáng thoáng câu nói cuối cùng của Tứ gia, còn đoạn đường sau đó lại vô cùng suôn sẻ. Chẳng mấy chốc nàng đã đến trước phòng của quản gia.

“Lưu bá.”

Lưu Tín đang sắp xếp những thiệp mời được gửi đến mấy hôm nay, chuẩn bị phân loại để trình từng vị chủ tử, bất chợt nghe tiếng gọi liền quay đầu lại, thấy Lục Ninh đang bưng khay đứng trước mặt.

“Lão phu nhân có điều gì phân phó sao?”

“Không ạ, chỉ là bên bếp nhỏ ở viện nghĩ ra một món mới, muốn đem đến cho bá nếm thử cho vui. Cháu để đây nhé, khi nào rảnh bá dùng thử.”

Lục Ninh nhẹ nhàng đặt khay đồ xuống, không nấn ná gì thêm, xoay người rời đi ngay.

Muốn kéo gần quan hệ với ai, kiêng kỵ nhất chính là quá vội vã, quá rõ ràng mục đích. Con người ai cũng có tâm phòng bị, nhất là người trong tay có chút quyền hành, lại càng không dễ tiếp cận. Mọi chuyện phải từ từ mà đến.

Đạo lý này, Lục Ninh phải sống đến hơn ba mươi tuổi ở kiếp trước, trải qua đủ đắng cay, mới dần dần ngộ ra được.

Lưu Tín nhìn bóng dáng Lục Ninh rời đi, lại cúi đầu nhìn món ăn lạ mắt trên bàn, khẽ lắc đầu cười, nhưng cuối cùng vẫn cầm lên nếm thử một miếng.

Từ năm mười sáu tuổi tòng quân đến nay, hơn ba mươi năm bôn ba, hắn đã gặp vô số người. Vậy mà bây giờ, lại có chút nhìn không thấu tiểu nha đầu Lục Ninh này. Lúc trước hắn chỉ thuận miệng nói vậy để lấy lòng lão phu nhân thôi, chứ thật lòng cũng chẳng tin có người nào qua một đêm lại có thể thay đổi tính tình đến thế.


Đừng nói gì hết... Rốt cuộc là vì lý do gì mà Lục Ninh lại thay đổi đến mức trời long đất lở như vậy, Lưu Tín không rõ. Nhưng chỉ cần nha đầu đó không làm tổn thương lòng tin của lão phu nhân, thì thế là đủ.

Nghe người dưới báo lại, nha đầu ấy chẳng hề kể công, cũng chẳng có ý tứ dò hỏi điều gì. Hai ngày nay lại hết lòng chăm sóc lão phu nhân, vậy thì tạm thời cứ quan sát thêm rồi tính sau.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc