Thạch Lựu lập tức gật đầu lia lịa, vui mừng khôn xiết.
Lục Ninh nhìn chén sữa đông hai tầng còn lại, nghĩ nghĩ rồi đặt lên khay, tay cầm khay rời bếp, đi thẳng đến chỗ quản gia.
Thật ra, người bên cạnh lão phu nhân đáng tin cậy nhất xưa nay không phải nàng hay Vãn Nguyệt, mà chính là quản gia phủ Quốc Công. Người này từng cùng cố Quốc Công ra chiến trường, không phải gia nô, lại cực kỳ trung thành. Dòng họ cũng không đơn giản như vẻ ngoài. Lục Ninh hiểu rõ, nếu muốn ổn định lâu dài, phải sớm kéo gần quan hệ, kết giao một chút.
Nhưng nàng không ngờ rằng, vừa đi đến nửa đường, lại vô tình chứng kiến một màn kịch hay.
“Vãn Nguyệt xin thỉnh an ba vị gia.”
Giọng nàng mềm nhẹ như liễu rủ trong gió, cúi người hành lễ uyển chuyển, mềm mại. Lục Ninh vừa vặn nghe tới đoạn này, trong lòng chỉ muốn trợn trắng mắt: Tốt thật đấy, đến cả câu mở màn cũng để ta bắt trúng...
Rõ ràng đã tự nhủ phải tránh xa nam nữ chính, vậy mà hết lần này đến lần khác vẫn bị cuốn vào, là sao đây?
Lục Ninh theo bản năng nghiêng người một cái, lặng lẽ nấp sau tảng giả sơn gần đó.
Dù Vãn Nguyệt không phát hiện hành động của nàng, nhưng ba vị gia đứng đối diện thì nào phải hạng tầm thường? Mỗi người đều hơi nghiêng đầu, ánh mắt lướt qua bên hướng giả sơn như đã sớm biết rõ.
“Ngươi làm gì ở đây? Không phải đang bị phạt ra ngoại viện làm việc sao?” — Chu Văn Khâm nhàn nhạt hỏi.
“Đại gia, nô tỳ biết lỗi rồi. Xin ngài nói giúp vài lời trước mặt lão phu nhân, cho nô tỳ được quay về hầu hạ. Nô tỳ thật lòng lo lắng bên cạnh lão phu nhân không có người đáng tin…”
“Phạm lỗi thì phải chịu phạt.”
Một câu dứt khoát không chút nể tình, khiến Vãn Nguyệt chết lặng. Nàng đâu ngờ người mình luôn thầm mến là Chu Văn Khâm lại có thể nói ra những lời lạnh lùng đến vậy.
Lục Ninh nấp sau núi giả cũng không nhịn được mà bĩu môi: Kịch bản, lại là kịch bản. Hiện tại ngược càng thê thảm, về sau dỗ dành mới càng cực nhọc… Không đúng a, truyện này là ngọt văn cơ mà? Từ đầu đến cuối toàn sủng ái tranh đoạt, sao lại ngược thế này?
Không chắc chắn, vẫn nên chờ xem tiếp.
“Ngươi ở đây quỳ cũng vô ích. Nên làm gì thì làm, phạt xong rồi tự nhiên sẽ được quay về hầu hạ.” — Chu Cố Trạch bực bội nói.
Bộ dáng nàng quỳ giữa đường thế này, thật khiến người ta khó chịu. Chẳng lẽ bọn họ còn có thể vì một nha đầu mà chống lại mẫu thân mình chắc? Hơn nữa, nói thì hay thật, chứ bên mẫu thân đã có Lục Ninh hầu hạ rồi, đừng tự nâng mình lên như thể không có ngươi là không xong chuyện!
Lời nói, sắc mặt tứ gia rõ ràng chẳng hề che giấu sự thiếu kiên nhẫn, khiến Vãn Nguyệt gần như không thể gượng được nữa. Nàng biết, nếu giờ không làm gì đó, thì thật sự sẽ mất hết cơ hội.
“Đại gia, tứ gia nói rất đúng… Là nô tỳ nhất thời hồ đồ. Xin cáo lui trước.”
Nàng khẽ gật đầu, rồi từ từ đứng dậy, thân thể lảo đảo như không trụ vững, mắt thấy sắp ngã. Chu An Thành theo bản năng bước lên đỡ lấy.
“Cẩn thận một chút.”
“Nô tỳ tạ tam gia.”
Lục Ninh lúc này suýt nữa đã cười đến lật tung trời — Thấy chưa! Thấy chưa! Người ta biết cách lắm chứ! Bảo sao lại trở thành người đầu tiên chiếm được trái tim nam chính! Đám người kia, học hỏi chút đi cho ta nhờ!