Xuyên Vào Truyện, Nha Hoàn Nhỏ Bị Các Nam Chính Đeo Bám

Chương 23

Trước Sau

break
……

Dù sao Lục Ninh cũng là người đến từ hiện đại, cho dù nàng biết rõ cốt truyện sẽ diễn ra thế nào, thì cũng đâu hiểu hết những ngóc ngách trong phủ Quốc Công này.

Có những việc không thể thuận lợi như nàng tưởng.

Bận bịu lo xong hết mấy chuyện vặt, chẳng mấy chốc đã đến giờ chuẩn bị cơm trưa. Trưa nay nàng không định làm món gì cầu kỳ, sau khi kiểm tra xong sắc thái món ăn ở phòng bếp thì lập tức quay lại chỗ lão phu nhân, chờ người tỉnh để hầu hạ.

“Lão phu nhân đã tỉnh chưa?”

“Người tỉnh từ trước rồi. Vừa bị tam gia mời qua sân bên kia, Thúy Trúc tỷ đi cùng. Lúc đi, lão phu nhân dặn ta chờ cô nương quay lại thì nói với một tiếng: Cơm trưa không cần chuẩn bị, lát nữa sang viện tam gia hầu hạ là được.”

“Người có hỏi ta đi đâu không?”

“Không có ạ.”

Lục Ninh chỉ muốn ngửa mặt than trời. Nàng sinh ra đã là số trâu ngựa rồi chắc?

“Ngươi mau chạy qua phòng bếp nói một tiếng, bảo bữa trưa không cần chuẩn bị nữa.”

Không dám chậm trễ, Lục Ninh lập tức quay người đi về phía viện của tam gia.

May mà viện của tam gia cũng không xa lắm, nếu không thì hai chân nàng chẳng biết có còn nguyên khi đến nơi không.

“Lục Ninh cô nương đến rồi, lão phu nhân đang bận trong kia, cô nương cứ chờ một lát ở phòng này nhé.”

Lục Ninh mỉm cười tươi tắn, trong lòng thì mắng không ngớt: Mẹ kiếp! Đường đường là đại nha hoàn bên cạnh lão phu nhân, không được ở cạnh người mà bị nhét vào đây ngồi chờ, nàng chờ cái khỉ gì chứ?

“Lục Ninh, vào đi!”

Toàn thân Lục Ninh cứng đờ. Má ơi… biết ngay mà, tiếng của tên cẩu tam gia! Không biết giờ quay đầu chạy còn kịp không...

“Ngẩn ra đó làm gì? Không sai được ngươi thì còn sai ai?”

Lục Ninh rốt cuộc cũng đành cắn răng bước vào phòng. Đã rút đầu ra là một đao, rụt đầu cũng là một đao, thôi thì liều!

“Nô tỳ tham kiến tam gia.”

“Tsk ~ Hôm nay sao nhát thế? Quên rồi à? Lần trước cũng là phòng này, có người vừa bước vào đã cởi áo tháo thắt lưng cho ta rồi. Việc này mà ta kể với lão phu nhân thì...”

Lục Ninh: …………

Không khí chết lặng ba giây.

Trong ba giây đó, Lục Ninh đã nghĩ đến rất nhiều điều.


Nguyên thân rốt cuộc đã gây ra nghiệp chướng gì mà để nàng giờ rơi vào tình cảnh này? Nếu giờ nàng ra tay diệt khẩu luôn… Ừm, thôi bỏ đi, khả năng bằng không. Còn nếu đánh gãy tay hắn cho hả giận... vẫn là bằng không nốt.

“Tam gia, ngài gọi ta đến rốt cuộc là có chuyện gì?”

Đã đến nước này, thôi thì cứ “thí mạng đổi hoà bình” vậy. Trong mắt Lục Ninh, việc tên cẩu tam gia này gọi nàng đến, còn cố tình nói mấy lời mờ ám kia, chắc cũng chỉ là muốn trút giận thay cho nữ chính thôi.

“Sao nào, sợ ta đem chuyện kia mách với lão phu nhân lắm à?”

“Nếu tam gia muốn nói thì cứ việc nói. Cùng lắm thì ta bị đuổi khỏi phủ, đi thôi!”

Lục Ninh bày ra dáng vẻ “lợn chết không sợ nước sôi”, vô cùng ngang ngược, không hề yếu thế.

Chu An Thành bật cười khẽ.

“Vậy nếu ta không chỉ mách với lão phu nhân, mà còn đem ngươi bán luôn đi thì sao…”

Lục Ninh hít sâu một hơi, cố gắng nặn ra một nụ cười tươi rói. Vẻ mặt thay đổi 180 độ so với dáng vẻ vô lại khi nãy.

“Tam gia có gì cứ phân phó, mọi chuyện đều có thể bàn bạc. Nếu ta có chỗ nào chưa đúng, ta nhất định sẽ sửa. Ngài nói sao thì chính là vậy, được chứ?”

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc