Xuyên Vào Truyện, Nha Hoàn Nhỏ Bị Các Nam Chính Đeo Bám

Chương 2

Trước Sau

break
Nhưng Lục Ninh thì không giống thế. Chuyện cũ là chuyện cũ, còn hiện tại... hiện tại là một người hoàn toàn khác! Dây dưa vào đám nam nữ chính? Không có cửa!

Nàng chỉ cần kiên nhẫn tích góp thêm sáu tháng tiền tiêu vặt nữa thôi, đủ hai mươi lượng bạc chuộc thân, đến lúc ấy rời phủ, nàng sẽ trở lại là người tự do.

Triều đại này là bối cảnh giả tưởng, vốn không quá khắt khe với nữ tử. Sau khi chuộc thân, nàng có thể tự lập hộ, lấy trí thông minh của mình làm chút buôn bán, tích lũy vốn liếng. Sau đó tìm một nơi non xanh nước biếc, sống an nhàn tự tại, không phải sung sướng hơn sao?

Tưởng tượng đến tương lai tươi sáng, Lục Ninh lập tức được “chữa lành”. Mặc kệ ánh mắt đầy sát khí của đại công tử Văn Khâm, nàng chỉ hơi khom người hành lễ, rồi dứt khoát quay lưng bỏ đi.

Chu Văn Khâm vốn đã chuẩn bị sẵn tâm thế. Hắn nghĩ chỉ cần Lộ Ngưng lại dám nhào tới lần nữa, nhất định sẽ không nương tay, mặc nàng có là nha hoàn bên cạnh mẫu thân đi nữa, cũng phải đá văng ra một cước! Thế nhưng… ai ngờ nàng lại lặng lẽ xoay người bước đi. Đặc biệt là ánh mắt khinh khỉnh khi rời đi ấy, là có ý gì?

…………

Trong lúc Lục Ninh quay về thu dọn, nữ chính Vãn Nguyệt cũng đã đến phòng lão thái thái, đỡ người ngồi dậy.

“Lộ Ngưng, ngươi lại chạy tới sân của các thiếu gia phải không? Không nghe lời lão phu nhân dặn, nếu xảy ra sơ suất thì biết làm sao?”


Lục Ninh chẳng thèm để tâm đến giọng điệu đậm mùi trà xanh của Vãn Nguyệt, chỉ lẳng lặng đặt khay thuốc lên bàn, rồi cẩn thận bưng chén thuốc cùng đĩa mứt hoa quả, ngồi xổm xuống trước mặt lão phu nhân.

“Lão phu nhân, tới giờ uống thuốc rồi ạ. Người nhìn xem, hôm nay ta còn chuẩn bị cả mứt hoa quả, uống thuốc xong ăn một miếng là miệng ngọt ngay.”

Lão phu nhân trừng mắt lườm nàng một cái, giọng không vui:

“Cái con nhãi ranh này, coi ta là trẻ con dễ dụ chắc! Đưa đây, để ta tự uống.”

Lục Ninh đưa chén thuốc qua, lão phu nhân quả thật không nói hai lời, ngửa đầu uống cạn. Lục Ninh nhanh tay tranh thủ bỏ một miếng mứt hoa quả vào miệng người.

“Ngọt không ạ, lão phu nhân?”

“Là mứt ngọt chứ không phải ta ngọt!”

Thấy lão phu nhân và Lộ Ngưng cười nói vui vẻ, không ai buồn để tâm đến lời móc méo khi nãy của Vãn Nguyệt, nàng ta tức đến mức suýt xé nát cả chiếc khăn tay trong tay.

“Đã tới giờ chưa? Văn Khâm còn chưa trở về sao?”

“Vừa mới tới thôi. Ta nói người còn đang ngủ, nên đại gia đã về sân trước rồi.”

Lục Ninh thuận miệng đáp một câu, không ngờ lại chọc đúng dây thần kinh của nữ chính.

“Hừ, chắc là sợ mấy hôm trước bị ngươi làm cho bực quá. Biết ngươi đang hầu hạ bên cạnh lão phu nhân nên đành đợi đến chiều muộn mới dám tới.”

Lục Ninh khẽ liếm khóe môi, trong lòng thở dài. Nàng vốn định giữ khoảng cách, nước giếng không phạm nước sông, ai ngờ đối phương cứ tự tìm đến va đầu vào đá. Trà xanh thôi mà, ai qua được bản lĩnh của nàng!

Nói rồi Lục Ninh mắt đỏ hoe, nước mắt lập tức lã chã rơi xuống.

“Lão phu nhân, là lỗi của ta, trách ta nhất thời hồ đồ mới làm ra chuyện khiến người khác phật lòng. May mà người có tấm lòng rộng lượng, nếu không ta sớm đã bị đuổi ra khỏi phủ rồi. Hay là... ta đi tìm đại gia dập đầu tạ tội?”

Lục Ninh vừa khóc vừa nói, nước mắt đọng trên gương mặt xinh đẹp như hoa lê dính mưa, khiến người nhìn không khỏi xót xa.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc