Xuyên Vào Truyện, Nha Hoàn Nhỏ Bị Các Nam Chính Đeo Bám

Chương 1

Trước Sau

break
“Ai da!”

Lục Ninh đang mải mê đếm tiền, bỗng nghe tiếng gõ cửa liền giật nảy mình, suýt nữa ngã nhào xuống đống bạc vụn trên giường. Có vật gì đó cấn dưới người khiến nàng đau điếng.

“Lộ Ngưng tỷ tỷ, lão phu nhân lại phát bệnh đau đầu, đang tìm ngươi tới hầu hạ.”

Lục Ninh: ………… Cái gì mà Lộ Ngưng? Rõ ràng là Lục Ninh ta cơ mà!

Ba ngày trước, nàng vẫn còn là một con nghiện thức đêm cày cuốn tiểu thuyết tình cảm chẳng ra đâu vào đâu. Vậy mà vừa chớp mắt một cái đã xuyên không tới đây, chuyện này là oan uổng nàng lắm thay!

“Ta tới đây!”

Không kịp cảm thán thêm điều gì, Lục Ninh đành phải tiếp nhận hiện thực. Bây giờ nàng là một nha hoàn, đại nha hoàn hầu hạ lão thái thái của phủ Trung Quốc Công.

Nhanh chóng gom số bạc vụn trên giường lại, nàng bỏ vào túi tiền, nhét vội vào khe giường, chỉnh trang y phục rồi mới mở cửa bước ra ngoài.

“Đi thôi.”

Lục Ninh bước đi phía trước, phía sau là một tiểu nha đầu nhị đẳng đang bĩu môi khinh khỉnh.

[Nhìn cái bộ dạng hồ ly tinh ấy mà xem, ai chẳng biết nàng quyến rũ cả bốn vị công tử trong phủ. Có điều vị nào cũng chẳng ưa nổi nàng! Nếu ta là lão phu nhân, đã sớm đuổi thẳng nàng ra khỏi phủ rồi.]

Lục Ninh hoàn toàn không hay biết tiểu nha đầu sau lưng đang rủa thầm mình. Nàng giờ đây là người đi làm thuê thời hiện đại xuyên không tới, tâm thế vô cùng chuyên nghiệp, tu dưỡng như trâu ngựa.

“Lão phu nhân, bệnh đau đầu lại tái phát ạ?”

Lão phu nhân nằm trên giường, nhắm nghiền hai mắt. Nghe thấy giọng Lục Ninh liền giận dỗi quay đầu đi, hừ một tiếng thật mạnh.

Lục Ninh thầm thở dài trong lòng. [Thật là nghiệp chướng! Không hiểu nổi nguyên chủ nghĩ gì mà ở bên một lão thái thái tính tình hiền hậu như vậy lại không biết đường mà lấy lòng, lại cứ mải mê đi quyến rũ các nam chính làm gì không biết.]

Nàng vội vàng rửa tay, rồi khom lưng nhẹ nhàng xoa bóp vùng trán cho lão thái thái.

Tay nàng vừa chạm vào, lông mày lão thái thái liền dãn ra từng chút một.

Một lúc sau, thấy hơi thở lão thái thái đã dần đều lại, chắc là đã ngủ say, Lục Ninh mới nhẹ nhàng thu tay về, từ từ ngồi dậy, cảm giác như cái eo không còn là của mình nữa.

Vừa đấm lưng vừa lảo đảo bước ra cửa, nàng thầm tính toán: lão thái thái ngủ chừng hai nén hương nữa sẽ tỉnh, lúc ấy phải đưa thuốc tới. Bản thân là đại nha hoàn, nàng phải sắp xếp mọi chuyện chu đáo.

Nhưng cũng vì hơi thả lỏng một chút, Lục Ninh không để ý trước mặt liền va ngay vào một bức tường… thịt.

Nàng ngẩng đầu lên, lập tức đối diện với một nam nhân có gương mặt lạnh lùng như sắt thép, ánh mắt đầy sát khí khiến người khác không rét mà run.


“Im miệng!” – Chữ “Tứ” còn chưa kịp thoát ra.

Lục Ninh phản xạ cực nhanh, lập tức bịt miệng đối phương, kéo thẳng người kia vào trong viện.

“Đại gia, làm ơn nhỏ tiếng một chút. Lão phu nhân vừa mới ngủ, đừng làm người tỉnh lại!”

Nàng vừa buông tay, nam nhân kia đã giống như vừa chạm phải thứ gì ghê tởm, lập tức bật người nhảy ra xa.

Lục Ninh: …………

[Thôi được, nhịn! Đây là một trong những nam chính, giữ mình như ngọc là chuyện đương nhiên. Huống hồ nguyên chủ trước kia cứ hễ thấy hắn là nhào tới, chắc để lại chấn thương tâm lý rồi, phản ứng như vậy cũng không quá đáng.]

Bên cạnh lão thái thái có hai đại nha hoàn. Một người là nữ chính – Vãn Nguyệt, xuất thân thư hương, dịu dàng xinh đẹp, biết cảm thông, lại khéo léo lấy lòng, khiến bốn vị thiếu gia trong phủ đều vì nàng mà si mê cuồng dại. Còn nguyên thân của nàng – Lộ Ngưng – chỉ là vai đối lập, có dung mạo diễm lệ, vóc dáng nóng bỏng, suốt ngày tìm cách quyến rũ các nam chính, không từ thủ đoạn hãm hại nữ chính. Kết cục, bị đánh gãy tay chân rồi vứt ra khỏi phủ Quốc công.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc