“Lão phu nhân yên tâm. Lần này ta đã thật sự nghĩ thông rồi. Sau này chỉ ở bên cạnh người, tận tâm hầu hạ, tuyệt đối không dám khởi bất kỳ tâm tư nào nữa.”
Sắc mặt Lục Ninh lúc này vô cùng nghiêm túc, chẳng khác nào chuẩn bị giơ tay thề độc, khiến lão phu nhân cũng gật đầu hài lòng. Dù sao thì đây cũng là đứa nhỏ do phủ tự tay mua về, nên đối xử tử tế là chuyện phải làm.
Con gái lớn lên, trong lòng có chút tâm tư cũng không tránh khỏi. Nhưng điều quan trọng là biết quay đầu. Lão phu nhân nhìn nàng lớn lên, trong lòng vẫn tin rằng mình không nhìn lầm người.
Mặt khác, dù gì cũng là người đã ở cạnh mình nhiều năm, nuôi mèo nuôi chó còn sinh tình, huống hồ là người thật.
“Mẫu thân, con và Tam đệ tới thăm người đây. Nghe hạ nhân nói bệnh đau đầu của người lại tái phát, người đỡ hơn chút nào chưa ạ?”
Chưa thấy bóng người, giọng nói đã vang lên trước. Lục Ninh biết ngay, là Nhị gia và Tam gia đến thăm, lập tức đứng dậy.
“Lão phu nhân, con xin phép qua phòng bếp xem tình hình chuẩn bị thế nào.”
Được lão phu nhân gật đầu cho phép, đúng lúc Chu An Triệt và Chu An Thành bước vào, Lục Ninh đã như một con cá chạch, len lén trượt ra ngoài mất dạng.
Chu An Triệt, Chu An Thành: … Vừa rồi là cái gì chui ra thế? Không nhìn rõ mặt, nhưng mùi hương ấy lại quen lạ thường.
Hiện tại trong phủ Quốc công chỉ còn một vị lão phu nhân và bốn vị công tử. Lão Quốc công đã mất từ sớm do vết thương tích tụ trong những năm tháng chinh chiến nơi sa trường.
Có điều, bốn vị công tử trong phủ đều không phải con ruột của lão phu nhân và lão Quốc công, mà là bốn cô nhi được ông nhận nuôi từ thuộc hạ của mình.
Năm xưa, lão phu nhân và lão Quốc công từng có một ái nữ, nhưng không may qua đời khi mới tám, chín tuổi. Dù sau này nhận nuôi bốn nghĩa tử, trong lòng lão phu nhân vẫn luôn đau đáu nhớ thương đứa con gái đã mất.
Cũng vì lẽ đó, trong số những tiểu nha đầu cùng vào phủ năm xưa, Lộ Ngưng và Vãn Nguyệt nổi bật hơn cả. Không vì điều gì khác, chỉ bởi hai người họ có vài phần dung mạo giống với tiểu thư bạc mệnh năm xưa.
Tiểu thư quá cố tên là Tố Ngưng Nguyệt, sau khi mất, lão phu nhân đem tên ấy tách ra: lấy “Ngưng” đặt cho Lộ Ngưng, “Nguyệt” đặt cho Vãn Nguyệt, xem như một phần ký ức được giữ lại.
Tuy hai người vẫn là hạ nhân, nhưng lão phu nhân lại dành cho họ vài phần thương yêu đặc biệt.
Sau khi ma ma thân cận bên cạnh lão phu nhân qua đời, Lộ Ngưng và Vãn Nguyệt liền thay nhau đảm nhiệm vị trí đại nha hoàn, địa vị tất nhiên khác biệt hoàn toàn so với những nha hoàn thông thường.
Bốn vị công tử trong phủ ai nấy đều là người biết ơn nghĩa:
— Đại gia hiện là Thừa tướng đương triều, sớm đã có phủ Thừa tướng riêng.
— Nhị gia là Trấn Viễn tướng quân, cũng đã được ban phủ riêng.
— Tam gia đầu óc linh hoạt, giỏi việc buôn bán, tay nghề kinh thương thuộc hàng xuất sắc. Gần đây còn được sắc phong làm Hoàng thương, muốn mua cả một tòa phủ cũng dễ như trở bàn tay.
— Còn Tứ gia, tính cách phóng túng chẳng chịu bó buộc, nên được kế thừa tước vị Trấn Quốc công, tiếp nối di mệnh của lão Quốc công.
Cả bốn người đều chưa lập gia thất, ngoài mặt thì nói vì đã giao toàn quyền cho lão phu nhân định liệu, nhưng thực chất lại chẳng ai muốn rời phủ, chỉ muốn ở cạnh người để tận hiếu trọn vẹn.