Xuyên Vào Truyện, Nha Hoàn Nhỏ Bị Các Nam Chính Đeo Bám

Chương 10

Trước Sau

break
Chờ mãi không thấy Lục Ninh trả lời, Chu An Triệt nóng ruột, lập tức tiến lên kéo nàng từ trên giường dậy. Một động tác đó khiến toàn bộ số bạc vụn vốn bị nàng đè lên, giờ đều phơi bày ra trước mắt bốn người.

Chu An Thành rốt cuộc nhịn không nổi, bật cười thành tiếng.

“Dâm loạn?” — hắn chỉ vào đống bạc trên giường.

“Gian phu?” — lại chỉ vào đống tiền.

“Dâm phụ?” — ngón tay chĩa sang Lục Ninh.

“Lục Ninh, ngươi nói xem, trong đám này ngươi thích ai nhất? Ai là bảo bối? Ai đáng yêu nhất? Ngươi vừa mới hôn ai đấy?”

Lục Ninh tức đến mặt mũi đỏ bừng, đôi mắt hoe hoe nước, nhưng nghĩ đến thân phận thấp hèn của mình chỉ là một nha hoàn, nàng có giận cũng không dám nói gì.

Nếu mà đang sống trong thời đại mọi người đều bình đẳng thì xem cô nương đây có không chửi cho các ngươi nát mặt ra!

Chu An Triệt cũng hơi xấu hổ. Mọi chuyện đến nước này, đúng là có phần ầm ĩ quá mức, nhưng hắn cũng không thể trách được, ai bảo mới nãy đứng ngoài nghe thấy mấy câu kia, đổi lại là ai mà không hiểu lầm cho được?

Lục Ninh càng nghĩ càng tủi, xuyên vào cái thân phận tiểu nha đầu chẳng có nhân quyền gì, phòng thì bị đá cửa, miệng thì không dám mắng, chỉ vì một tội danh từ trên trời rơi xuống.

Nàng còn chưa dứt sữa mà đã phải chịu ấm ức thế này!

Cuối cùng không nhịn được nữa, nàng "oa" một tiếng bật khóc, nức nở không dứt.


“Ngươi… ta… ngươi đừng khóc nữa, ta có làm gì ngươi đâu!”

Chu An Triệt lập tức lúng túng, như thể vừa bị rơi vào bẫy. Đường đường là nhị gia phủ Quốc công, lớn chừng này rồi, ngoài mẫu thân ra thì xưa nay chưa từng phải dỗ ai cả. Hắn thật sự không biết làm sao!

Lục Ninh thì khóc đến chân thành đau xót, lúc đầu còn cố an ủi bản thân – xuyên thì xuyên, ít nhất vẫn còn sống. Nhưng lúc này chỉ thấy tủi thân đến không thở nổi.

Đến cả mắng người cũng không được, vậy nàng khóc cũng không xong sao?

Không hiểu vì sao, nhưng khi thấy Lục Ninh như vậy — nước mắt giàn giụa, đau khổ lộ rõ trên nét mặt — cả bốn người trong phòng đều cảm thấy trong lòng khó chịu, không tài nào yên nổi.

“Thôi được rồi! Đừng khóc nữa, nghẹn lại cho ta!”

Chu Văn Khâm bỗng đổi giọng, hoàn toàn khác với vẻ ôn hòa thường ngày, trầm giọng quát lên một tiếng.

Không chỉ Lục Ninh giật bắn mình, mà ngay cả ba vị huynh đệ bên cạnh cũng sửng sốt, không hiểu vì sao đại ca bỗng nổi giận.

Lục Ninh mếu máo, tiếng khóc lập tức bị chặn lại, đôi mắt ngấn nước mở to kinh ngạc, nước mắt lưng tròng như sắp rơi mà không rơi được, trông vô cùng đáng thương.

“Dựa vào cái gì ngươi nói ta không được khóc là ta phải nín? Ngươi lo trời lo đất rồi giờ muốn lo cả ta khóc không khóc sao?

Ta chỉ có mấy đồng tiền, phạm luật nào, tội gì mà các ngươi xông vào làm loạn như vậy hả?”

Lục Ninh vừa khóc vừa nói, càng nói càng nghẹn ngào, sau cùng lại bật khóc lớn hơn nữa.

Mà cũng không biết là ai, trong phủ rốt cuộc có người ghét nàng đến mức đó, vừa nghe tin có “bắt gian tại trận”, liền lập tức chạy đi mách với lão phu nhân.

Lão phu nhân vừa nghe xong cũng vội vã đến ngay.

Còn chưa bước vào đến cửa đã nghe thấy tiếng khóc ai oán, thảm thiết đến mức tê tâm liệt phế của Lục Ninh.

“Làm sao thế này?”

Giọng lão phu nhân vừa vang lên, Lục Ninh lập tức im bặt, vội vã lau nước mắt, chỉnh lại quần áo, đứng dậy hành lễ với người đang bước vào.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc