Xuyên Vào Truyện, Nha Hoàn Nhỏ Bị Các Nam Chính Đeo Bám

Chương 9

Trước Sau

break
Vãn Nguyệt càng nghĩ càng thấy không ổn. Thấy lão phu nhân đã ngủ say, nàng liền nhẹ chân nhẹ tay bám theo đến ngoài phòng Lục Ninh. Nào ngờ, đúng lúc lại nghe thấy mấy câu nói… buông tuồng đến mức không tưởng.

Tay siết chặt khăn tay, Vãn Nguyệt giận đến run cả người. Cứ tưởng Lục Ninh biết ăn năn sửa tính, ai ngờ là có gian phu ở sau lưng!

Được thôi, đã tự tìm đường chết thì nàng đây sẽ tiễn một đoạn!

Vãn Nguyệt xốc váy chạy vội ra sân, gọi tới bốn tiểu nha hoàn:

“Các ngươi tách nhau ra, lập tức đi mời đại gia, nhị gia, tam gia và tứ gia. Nói rằng có người dâm loạn ngay trong phủ, đang làm chuyện ô uế, làm bẩn thanh danh phủ Quốc công. Xin các ngài tới xử lý!”

Phân phó xong, nàng lại sai gọi thêm vài gã sai vặt, khí thế như muốn lập tức bắt gian tận giường.

Bốn tiểu nha đầu chân tay nhanh nhẹn, không bao lâu đã đưa tin đến bốn vị gia đúng như lời dặn.

“Dâm loạn? Là ai sai các ngươi tới?”

Chu An Thành nghe xong, trong mắt ánh lên một tia khác thường rồi vụt tắt. Đặc biệt khi nghe từ miệng nha hoàn nhắc đến tên Vãn Nguyệt, khóe môi càng nhếch lên một nụ cười châm chọc.

“Đi thôi, coi như đi xem một vở kịch.”

Cả bốn người đến nơi gần như cùng lúc. Chu An Triệt là người tới trước, trong lòng sớm đã không kiềm được cơn giận, liền đá tung cửa phòng Lục Ninh, khiến nàng giật bắn cả người, lại nhào úp mặt xuống đống bạc vụn đang bày la liệt trước mặt.

Bộ dáng kia, chẳng khác nào sợ người khác cướp mất.

“Tiện nhân! Giữa ban ngày ban mặt mà dám dâm loạn…”

Chu An Triệt chưa kịp nói hết câu, liền khựng lại.

Hắn nhận ra — tuy tư thế của Lục Ninh có hơi kỳ quặc, nhưng quần áo nàng vẫn chỉnh tề, trong phòng ngoài nàng ra thì chẳng thấy ai khác.

Chu Văn Khâm, Chu An Thành và Chu Cố Trạch ba người cũng nối bước đi vào, vừa nhìn thấy cảnh tượng trước mắt đều là một vẻ mặt khó hiểu.

“Ngươi… các ngươi muốn làm gì?”

Giọng Lục Ninh run run, mắt nhìn nhóm người đột ngột xông vào, trong tay còn vô thức làm rơi một đồng bạc nhỏ, lăn tách tách về phía chân nàng.


“Ngươi giấu cái gì đó?”

Chu An Triệt vốn định tới bắt gian, ai ngờ sự thật hoàn toàn khác xa với những gì đám hạ nhân báo lại. Cảm giác mất mặt khiến hắn chỉ muốn tìm lấy một cái cớ để trút giận, lời nói cũng buột miệng thốt ra.

“Ngươi quản ta làm gì? Các ngươi vào phòng ta làm gì? Mau ra ngoài hết cho ta!”

Lúc này, Vãn Nguyệt cùng một nhóm nha hoàn và gã sai vặt đang đứng ngoài cửa, không nhìn thấy rõ tình hình bên trong, nhưng phản ứng vọng ra lại hoàn toàn không giống với tưởng tượng ban đầu, khiến lòng nàng mỗi lúc một rối.

Rõ ràng nhị gia đã phá cửa xông vào, tiếp theo hẳn phải là cảnh Lục Ninh òa khóc cầu xin tha thứ, thậm chí còn có tên gian phu bị bắt tại trận — vậy mà sao đến một tiếng động cũng không có?

Vãn Nguyệt kiễng chân, cố tìm lấy một khe hở để nhìn vào trong, nóng ruột chờ mong Lục Ninh bị đuổi khỏi phủ. Không như vậy, nàng thật sự không yên tâm nổi. Ai bảo Lục Ninh sở hữu cái khuôn mặt yêu mị như vậy? Nếu để vị gia kia thật sự rơi vào tay nàng, nghĩ thôi đã thấy đau lòng rồi…

Bên trong phòng, đầu óc Lục Ninh chỉ quanh quẩn một chuyện: làm sao bảo vệ đống bạc vụn dưới thân.

Mấy vị gia này chắc không đến mức ra tay cướp của nàng chứ? Nếu mà thật dám cướp, nàng liền tới trước mặt lão thái thái mà khóc!

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc