Xuyên Vào Truyện, Nha Hoàn Nhỏ Bị Các Nam Chính Đeo Bám

Chương 11

Trước Sau

break
Đôi mắt đỏ hoe như thỏ con, chiếc mũi cũng đỏ ửng, trông vừa tội nghiệp vừa đáng thương.

Lão phu nhân nhìn khắp một lượt, thấy tình hình cũng đoán được chuyện hạ nhân bẩm báo chắc chắn đã bị thêu dệt.

Ánh mắt đảo qua bốn người con trai đang có chút chột dạ, cuối cùng dừng lại nơi Lục Ninh đang đứng.

“Ngưng nha đầu, lại đây nói ta nghe chuyện gì xảy ra? Có gì ấm ức, lão thân nhất định sẽ làm chủ cho ngươi.”

Bốn huynh đệ nhà họ Chu quả thực có chút không yên lòng.

Nhưng nghĩ đến chuyện trước đó Lục Ninh giả vờ quyến rũ mình, bọn họ đoán nàng sẽ không dám nói gì lớn chuyện.

Chỉ là, ý nghĩ ấy vừa mới lóe lên, liền bị ánh mắt đầy căm phẫn của Lục Ninh làm cho dập tắt.

Nàng ngẩng cao cổ, ánh mắt hung hăng quét qua từng người một — tràn đầy tức giận.


Lục Ninh cũng là người gan lì máu mặt, nghĩ bụng: trong tay ta đã có đủ bạc chuộc thân, chi bằng nhân cơ hội này rời khỏi phủ Quốc công cho rồi.

Nam chủ thì người nào người nấy đầu óc chẳng được bình thường, cứ quanh quẩn gần bọn họ thì kiểu gì cũng sinh chuyện. Thà ra phủ sống tự do tự tại, còn hơn ở lại chịu đủ điều ràng buộc.

Nghĩ vậy, nàng lập tức quỳ xuống đất, nước mắt lã chã rơi xuống như chuỗi ngọc bị đứt, rơi tí tách không ngừng.

“Lão phu nhân… người mới vừa thưởng cho nô tỳ ngân qua tử, nô tỳ quý lắm, chỉ muốn ở trong phòng nhìn một lát cho thỏa lòng. Nào ngờ chẳng hiểu sao nhị gia cùng mấy vị gia khác lại đạp cửa xông vào, mồm năm miệng mười chửi nô tỳ là tiện nhân, lại còn gán cho tội gian phu dâm phụ…

Nô tỳ không dám nói mình không từng làm sai, nhưng hôm nay trong lòng nô tỳ rất rõ ràng… Ở phủ Quốc công này, e là nô tỳ không còn ở yên được nữa.

Cúi xin lão phu nhân khai ân, cho phép nô tỳ được rời phủ.”

Nói xong, Lục Ninh dập đầu xuống đất một cái thật mạnh.

Nàng quỳ trước mặt lão phu nhân, cầu xin bằng tất cả tấm lòng, hy vọng có thể mở ra một cuộc đời tự do cho chính mình.

Lão phu nhân nhìn nàng khóc thảm thiết như vậy, bỗng nhớ lại khi xưa con bé Ngưng Nguyệt cũng từng nằm trên giường khóc nức nở, gọi “Mẫu thân ơi, con đau…”

Nghĩ đến đó, vành mắt bà cũng đỏ lên theo.

“Nếu không phải ngươi ở trong phòng buông lời phóng túng, ta sao lại…”

Chu An Triệt định lên tiếng giải thích, nhưng lời vừa ra khỏi miệng đã không ổn, bị Chu Văn Khâm giơ tay ngăn lại.

“Nương, là do có hạ nhân đến báo tin, bọn con mới vội vàng chạy đến. Cũng vì thế mới dẫn đến hiểu lầm.”

Ánh mắt lão phu nhân thoáng sắc lại.

“Là ai sai người đi mời các vị gia?”

Tâm tư nữ nhân với nhau, bà sao lại không hiểu rõ?

Bên ngoài, Vãn Nguyệt nghe đến đây thì mặt mày trắng bệch. Nàng biết mình đã đánh một nước cờ sai thê thảm.

“Lão phu nhân tha mạng… là… là tỷ tỷ Vãn Nguyệt bảo chúng con đi mời các vị gia.”

Chưa kịp để Vãn Nguyệt nghĩ ra cách ứng phó, mấy tiểu nha đầu đã nhanh chóng khai hết, đem nàng bán sạch sẽ không chừa một lời.

Vãn Nguyệt đành phải bước vào trong nhà, đến cửa liền quỳ xuống.

“Lão phu nhân, con chỉ là nghe được động tĩnh bất thường, lo lắng phủ Quốc công bị mất mặt nên mới…”

“Ngươi mà thật lòng sợ phủ Quốc công bị bêu xấu, thì đã không ầm ĩ kéo hết các vị gia tới đây như vậy. Nếu lo lắng thật, thì ngươi có thể gọi ta, hoặc cho người mời một vị gia tới xử lý là được.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc