"Anh mới đi đun một bình nước sôi, em muốn uống chút nước ấm không?" Tôn Diệu Quân bỏ bình nước xuống, ngồi ở giường đối diện cô. "Sắc mặt em tệ như vậy, chắc chắn còn chưa khỏe. Anh thử hỏi xem có cháo không rồi mua cho em một chén cháo nhé?"
Diệp Ninh liếc nhìn gã ta một cái: "Trên xe lửa thì lấy đâu ra cháo?"
"Xe lửa không bán nhưng không có nghĩa là không có." Anh ta ghé sát vào cô, nhỏ giọng nói: "Lãnh đạo của xe lửa có thể tạo điều kiện một chút, tốn ít tiền chắc là sẽ mua được."
"Như vậy có phiền phức quá hay không?" Bọn họ đi vội vàng, không chuẩn bị đồ ăn gì cả. Cơ thể này đang bị bệnh, một ngày một đêm không ăn gì, dạ dày giống như bị lửa thiêu. Nếu có được một chén cháo nóng đương nhiên là tốt.
"Không sao, vì em, chút phiền phức này có là gì đâu. Em cứ nghỉ ngơi đi, anh sẽ mua cháo cho em." Gã ta tỏ vẻ chỉ cần cô khỏe thì gã ta làm gì cũng được.
Nếu như không phải đọc qua truyện, biết cốt truyện, cô cũng sẽ cho rằng gã ta dịu dàng săn sóc, là một người đáng giá để cô dựa dẫm.
Đáng tiếc đều là giả. Người như Tôn Diệu Quân, bản chất là một kẻ ích kỷ, ai cũng không quan trọng bằng gã ta. Người này rất hiểu lòng phụ nữ, nguyên chủ thì không cần nói, bị gã ta lừa tiền lừa tình còn không nói, còn mất cả mạng. Trong truyện còn có nữ phụ hai, nữ phụ ba, đều là những người phụ nữ thông minh xinh đẹp, tất cả đều thích gã ta. Tại sao gã ta lại yêu nữ chính có gia thế hiển hách chứ? Trong truyện những lần vô tình gặp gỡ, anh hùng cứu mỹ nhân, đọc qua không cảm thấy gì nhưng bây giờ ngẫm lại thấy quá trùng hợp rồi.
Bao gồm cái chết của nguyên chủ, sợ là bên trong còn một số lý do khác. Ít nhất Diệp Ninh không tin rằng nguyên chủ sẽ buồn bực mà chết, lý do này không phù hợp.
Cho dù thế nào, cô không tin gã ta là chính nhân quân tử. Thứ khác không đề cập đến, nếu là chính nhân quân tử thì tuyệt đối sẽ không để tâm đến phần tiền bồi thường kia của cô.
"Anh vừa nói làm em cảm giác hơi đói bụng." Cô cười, bây giờ không phải lúc trở mặt với gã ta. Thời đại này làm to chuyện đối với ai cũng không tốt.
Tuy rằng là thế giới song song, phát triển không khác gì so với lịch sử lắm. Diệp Ninh từng nghe bà nội cô nói qua, đầu thập niên 80, hình phạt cực kỳ nặng. Ăn trộm có thể sẽ bị bắn chết, làm loạn quan hệ nam nữ bị bắt cũng sẽ bị phạt, có thể lên đến năm năm đến mười năm tù. Nếu có cô gái mặc váy cao hơn đầu gối thì sẽ phá hư không khí xã hội, bị bắt đi phán tử hình. Đây là điều không thể tưởng tượng được ở trong tương lai.
Tình huống hiện tại của cô và gã ta nếu như gặp người không nói tình cảm, đoán rằng sẽ khó thoát chết.
Cô suy nghĩ lung tung một lúc, thấy gã ta mang một chén cháo về.
"Anh xin mãi mới mua được đó, em nhanh chóng ăn đi." Tôn Diệu Quân cắn môi, vừa rồi gã ta rất may mắn, vừa đến phòng ăn thì gặp được trưởng đoàn tàu đang ăn cơm. Người đó chẳng những mời gã ta cùng ăn cơm mà còn làm một chén cháo cho Diệp Ninh.
Cô nghi ngờ nhìn gã ta một cái. Nguyên chủ có thể bị lừa, chứ cô thì không. Gã ta quan trọng thể diện, tuyệt đối sẽ không xin xỏ người khác.
Cho dù gã ta mua được bằng cách nào, cơ thể này cần phải bổ sung năng lượng gấp, ăn trước rồi nói.