Nhân lúc thay quần áo, Diệp Ninh mở bọc nhỏ ra nhìn kỹ. Trừ bỏ sáu chục nghìn tệ bồi thường, còn có tiền sinh hoạt lúc trước Diệp Thanh Sơn gửi về nhà. Có khoảng hai mươi tệ, mấy tấm phiếu gạo, còn có mấy tấm phiếu vải. Chỗ này do nguyên chủ tích cóp, cô ấy muốn mua một chiếc váy cho mình.
Trong túi còn có một cái túi nhỏ. Cô mở ra, nhìn thấy thì hoảng sợ. Một chiếc vòng tay phỉ thúy xanh biếc, một đôi hoa tai vàng, một chiếc nhẫn vàng. Hoa tai và nhẫn vàng thì không có gì lạ, nhưng chiếc vòng tay phỉ thúy này? Tuy rằng cô không hiểu, cũng có thể nhìn ra nó là phỉ thúy thượng đẳng, chờ về sau tuyệt đối có thể đổi được nhà.
Đặt chúng chung với nhau cô sợ sẽ làm xước vòng. Cô lấy hoa tai vàng và nhẫn vàng ra rồi cẩn thận bọc lại chiếc vòng lần nữa.
Cô lục lại trí nhớ, đây là quà Tôn Diệu Quân đưa cho nguyên chủ. Cha của gã ta từng là lãnh đạo trong ban quản lý, có mấy thứ này thì cũng không có gì lạ. Nguyên chủ cũng xem như là người đẹp trên dưới xóm, còn là học sinh cấp ba. Đừng nói là ở nông thôn, cho dù là trong thành phố cô cũng có không ít người theo đuổi. Gã ta có thể tán tỉnh được cô đã không tốn ít công sức.
Số tiền này trông thì nhiều, nhưng trong nhà còn hai người em gái em trai đang đi học, đúng là thời điểm tốn tiền. Chưa kể cô đã tốt nghiệp đại học bao nhiêu năm rồi, lại bắt cô đi thi đại học đúng là muốn mạng già của cô.
Diệp Ninh định bụng trở về sẽ nói chuyện với giáo viên một chút, cho cô tốt nghiệp sớm, cô tin rằng lấy tình huống hiện tại của nhà họ, nhất định giáo viên sẽ đồng ý.
Đến lúc đó cô sẽ tìm công việc, cũng không thể miệng ăn núi lở được. Lúc này bằng cấp ba chắc hẳn rất có giá, không biết cô có thể tìm được công việc không có trở ngại gì hay không.
Đến lúc đó cô làm việc ở trong thành phố, cũng đưa Diệp An vào trong thành phố. Chất lượng dạy học trong thôn chắc chắn không thể theo kịp trong thành phố. Em gái hai Diệp Lan năm nay năm hai cấp hai, năm sau lên cấp ba cũng vào thành phố học. Nhà ở cũng không thể nhỏ, tốt nhất là cô có thể tự mình mua một căn. Không được, số tiền này quá lớn, tiêu tiền xong rồi, lỡ đâu trong nhà xảy ra việc gấp thì phải làm sao?
Diệp Ninh càng nghĩ càng đau đầu. Trong nhà cô là em út, lại là con gái nên cha mẹ cô thiên vị cô hơn một chút. Tuy rằng anh trai hay thích chọc ghẹo cô nhưng thật ra lúc nào anh ấy cũng nhường cô. Cô sắp 30 tuổi rồi, trừ việc bị cha mẹ thúc giục cưới xin thì không cảm nhận được chút áp lực nào, cô cũng không cần phải quan tâm bất kỳ chuyện gì khác. Bây giờ đột nhiên cô phải nuôi em trai và em gái, trở thành trụ cột trong nhà, áp lực này thật sự quá lớn.
Bỏ đi, đi một bước tính một bước. Trong tất cả những người xuyên sách, cô có khởi đầu khá tốt. Tốt xấu gì trong tay cô có một số tiền, so với người vừa mở mắt trong nhà chỉ có bốn bức tường thì cô đã rất may mắn rồi.
"Em xong rồi, anh vào đi." Diệp Ninh cất kỹ sổ tiết kiệm và trang sức, cô gọi ra bên ngoài một tiếng và bắt đầu đánh giá nơi cô nghỉ ngơi. Căn phòng rất nhỏ, khoảng bốn năm mét vuông, có một chiếc giường tầng. Đối diện giường đặt hai chiếc ghế, ở giữa có một cái bàn nhỏ, rất chật chội, rất mộc mạc. Nhưng đây là ở trên xe lửa, vẫn là xe lửa thời thập niên 80, điều kiện này vẫn được xem là rất tốt.