Uống lên một ngụm cháo, cảm giác mệt mỏi từ từ biến mất, tinh thần phấn chấn hơn. Diệp Ninh nhân lúc ăn cơm cẩn thận đánh giá gã ta, không thể không nói gã ta đúng thật là có tư chất làm nam chính. Da gã ta trắng nõn, mày rậm mắt to, vô cùng phù hợp với gu thời này.
"Em muốn ăn nữa không?" Tôn Diệu Quân thấy cô bỏ chén xuống, lập tức hỏi.
"Em ăn xong rồi, bị sốt còn mệt lắm. Anh ăn không? Lẽ ra em nên để lại cho anh một ít." Cô rất ngượng ngùng, nói.
"Anh không đói bụng, chỉ là thương em." Gã ta vươn tay sờ trán cô: "Ôi, tại sao còn nóng như thế. Anh lấy thuốc cho em uống, uống rồi em ngủ thêm một giấc."
Diệp Ninh sờ sờ trán mình, không nóng mà. Hơn nữa cô cảm giác mình đang tốt lên: "Không cần đâu, em khá hơn nhiều rồi, uống chút thuốc trị cảm là khỏi."
"Còn nóng như vậy, làm sao có thể tốt hơn được?" Gã ta nhìn thoáng ra bên ngoài, ghé sát vào tai cô nói: "Đồ ngốc, giả vờ một chút cũng không biết. Hết bệnh rồi phải trở về khoang ghế cứng, bây giờ có giường nằm sẽ thoải mái hơn nhiều. Anh là thương em mới vừa đỡ bệnh. Em mau nằm xuống đi."
Diệp Ninh ngơ ngác bị gã ta án xuống giường, kiểu này là muốn tiếp tục chiếm giường ngủ.
"Đây không phải phòng cho khách đúng không?" Có phòng nào cho khách mà trang trí như vậy đâu.
"Là phòng nghỉ của trưởng đoàn tàu. Dù sao anh ta rất vội, rất ít trở về nghỉ ngơi, em yên tâm nằm đi."
Diệp Ninh lắc đầu, càng không thể chiếm giường ngủ được. Làm việc trên xe lửa vốn vất vả rồi, người làm bằng sắt cũng muốn nghỉ ngơi. Cô chiếm giường, vậy thì đoàn trưởng sẽ không được nghỉ ngơi. Nói tiếp, đây là lòng tốt của người ta, cô không thể yên tâm thoải mái mà nhận lấy.
"Em nằm trên giường mười mấy tiếng rồi, bây giờ xương cốt đều đau, em muốn ra ngoài một chút. Anh chăm sóc em cả đêm, anh nằm nghỉ ngơi đi."
Tôn Diệu Quân hơi do dự. Tối hôm qua gã ta thật sự bị cô dọa sợ rồi, ở trên xe lửa thật sự xảy ra sự cố, gã ta cũng tiêu đời. Cho nên tối hôm qua gã ta chăm sóc cô rất tận tâm, bây giờ thật sự khá mệt.
"Anh nghỉ ngơi đây, em đừng đi xa, mệt mỏi thì trở về gọi anh dậy." Gã ta ỡm ờ rồi nằm xuống ngủ.
Diệp Ninh nhẹ nhàng đóng chặt cửa lại, đi chưa được mấy bước thì gặp được một nhân viên xe lửa. Cô vội vàng hỏi: "Xin chào đồng chí, tôi muốn hỏi đến trạm tiếp theo thì còn bao lâu nữa?"
Quê của bọn họ ở tỉnh Nam Giang, Tôn Diệu Quân có họ hàng ở tỉnh Dương Thành, phải ngồi 42 tiếng trên xe lửa. Lên xe lửa một ngày một đêm, mà bây giờ cô cũng chưa biết đến nơi nào rồi.
"Còn hơn một tiếng nữa sẽ đến trạm tiếp theo. Có chuyện gì sao?" Nhân viên đoàn tàu đánh giá cô. "Cô chính là đồng chí nữ bị sốt cao rồi hôn mê hôm qua nhỉ. Bây giờ cô đỡ hơn chưa?"
"Tôi khá hơn nhiều rồi. Tôi phải cảm ơn trưởng đoàn tàu và các vị đồng chí đã giúp đỡ tôi, bằng không sợ là dữ nhiều lành ít." Cô thật lòng nói cảm ơn.
"Không cần khách sáo, đây là điều chúng tôi nên làm. Trưởng đoàn tàu nói với tôi rồi, giường ngủ kia để cho cô dưỡng bệnh, không cần gấp gáp ở về khoang của mình." Nhân viên đoàn tàu cười nhẹ, nói.
"Không được đâu, trưởng đoàn tàu là người tốt, tôi không thể không biết lý. Bây giờ cơ thể tôi khỏe rồi, sao có thể chiếm nơi nghỉ ngơi của trưởng đoàn tàu chứ. À, tôi muốn hỏi là trưởng đoàn tàu ở nơi nào, tôi muốn gặp mặt cảm ơn." Cô muốn gặp trưởng đoàn tàu có lòng tốt này, thử xem có thể mua vé trở về từ chỗ của người đó không, bằng không chỉ bằng bản thân cô thì rất khó mua được.