Hai chiếc bùa bình an, một trắng một đỏ, lắc lư trong tay Hạ Kiêm, theo nàng xuyên qua đường cái Kim Lăng.
Lúc xe ngựa vừa chậm lại, nàng bảo phu xe dừng hẳn.
“Biểu cô nương có thứ gì muốn mua sao?” Thược Dược hỏi.
“Cũng không hẳn là muốn mua gì.” Hạ Kiêm đáp, ánh mắt đảo một vòng, giây tiếp theo, ánh mắt nàng bỗng ngưng lại rồi sải bước thẳng về một hướng.
Thược Dược theo sát, càng đi càng thấy lạ — bởi vì biểu cô nương chẳng hề ngoái đầu liếc qua mấy sạp bán son phấn, váy áo lụa là hai bên đường. Mà đi ngang qua đám tiểu nương tử đang ríu rít lựa trang sức, Hạ Kiêm mắt cũng không chớp, thẳng tiến một cửa hàng...
...thợ rèn.
“Biểu cô nương?” Thược Dược gọi nhỏ, trong lòng bắt đầu hoảng.
Trước cửa tiệm rèn tụ một đám hán tử thân hình cao lớn, vai mang gươm, tay xách búa. Có người đang thử trọng kiếm, người khác chọn búa tạ. Khí thế rắn rỏi, tiếng nói ồm ồm vang vọng một góc phố.
Ngay khi Thược Dược vừa mở miệng, cả đám nam tử đã đồng loạt ngoảnh đầu lại.
Nàng ta theo bản năng rụt cổ, khí thế “tùy tùng kiêu ngạo” buổi sáng giờ chẳng còn sót lại bao nhiêu.
Hạ Kiêm như không nhìn thấy bất kỳ ánh mắt nào dõi theo, tay vén bức rèm dầu mỡ nặng nề nơi cửa hiệu rèn, bước thẳng đến chỗ người thợ đang mồ hôi nhễ nhại rèn sắt.
Nàng cất tiếng, giọng không lớn nhưng dứt khoát:
“Đại sư phụ, ta có một món cần người chế tác.”
*
Hình khắc nhỏ mặt mày lấm lem vương đầy bụi sắt chưa kịp phủi.
Bàn tay tái nhợt nắm chặt chiếc khăn tuyết trắng, nhẹ nhàng lau đi từng vết bẩn bám trên mặt tượng, khẽ chạm vào những đường khắc vụng về ở khoé mắt và đuôi mày.
Tay chậm rãi vê khăn, từng lần một như thể muốn xoa dịu thứ gì đó đã bị thời gian và bụi trần làm hoen ố.
Bùi Quan Chúc ngồi tựa nghiêng trên bậc cửa, lặng lẽ dời tư thế. Mắt cá chân hắn đeo một chiếc vòng bạc thô như xiềng sắt, khẽ chạm vào trụ giường phát ra một âm thanh nhỏ khô khốc.
Hắn cúi người, cẩn thận đặt hình khắc lên bệ cửa sổ, nơi ánh nắng nhàn nhạt xuyên qua song cửa chiếu rọi xuống. Trong ánh sáng nhợt nhạt ấy, hắn chăm chú nhìn khuôn mặt tượng, đôi mắt đen thẳm như không đáy khẽ động.
“Vì sao lại lau mãi mà không sạch?”
Ngón tay hắn ghì chặt chiếc khăn, đầu ngón tay trắng bệch vì dùng sức quá mạnh. Hắn cắn răng, liên tục chà lau khuôn mặt xấu xí đến rợn người của hình khắc kia dưới ánh nắng.
“Vì sao lại không sạch...”
Hắn lẩm bẩm, câu hỏi như nghẹn trong cổ họng quanh đi quẩn lại. Đầu ngón tay run rẩy mà vẫn không ngừng lau.
Bất chợt, một tiếng động lớn vang lên từ bên ngoài. Bùi Quan Chúc chớp mắt, đôi con ngươi sâu thẳm dường như mới vừa hồi thần. Hắn nghiêng đầu, ngẩng lên.
“Công tử! Đại công tử!”
Có người dùng sức gõ cửa, cộc cộc hai tiếng vang lên dứt khoát, cánh cửa gỗ khẽ kẽo kẹt một tiếng liền bị đẩy ra.
Đầu tiên lộ ra là một cái đầu to hơi quá khổ, rõ ràng là Lai Hỉ. Hắn thò đầu vào, đôi mắt híp lại như chỉ còn một đường chỉ, khóe môi lại kéo lên một nụ cười tam giác ngờ nghệch quen thuộc.
Bùi Quan Chúc ánh mắt khẽ động, nhìn chằm chằm vào gương mặt hắn hồi lâu, rồi lại cúi đầu nhìn bức tượng nhỏ trong tay mình—một hình khắc đầu tròn mặt bẩn, đường nét mơ hồ.
Hắn nhẹ giọng cười, âm thanh không rõ là châm chọc hay cảm khái:
“Thật tốt... Lai Hỉ, ngươi và bức tượng này, quả thật giống nhau như đúc.”
Hắn đưa chiếc khăn trắng trong tay cho Lai Hỉ, nhàn nhạt nói:
“Lau mặt ngươi đi.”
Lai Hỉ cười ngây ngô, “Ha ha” hai tiếng, đưa tay nhận lấy khăn quẹt quệt hai cái lên mặt như thói quen.
“Đại công tử,” hắn nói, giọng vẫn mang chút kích động ngô nghê, “Ngoài cửa... có một nữ tử, nàng ấy... như này cao này—”
Hắn giơ tay, chỉ lên ngang giữa lông mày để làm dấu.
“Còn có một nam tử... cũng cao cỡ vậy... giống nhau.”
Lai Hỉ lại nhón chân, vung tay loạn xạ trên không như thể đang diễn tả một việc kinh thiên động địa,
“Nàng ấy với một nam tử, cao cỡ này này!”
Hắn đưa tay lên quá đỉnh đầu, dáng vẻ nghiêm túc một cách ngây ngô.
“Cả hai người cùng tiến vào, rồi... rồi dọn một vật lớn như vầy!”
Nói đoạn, Lai Hỉ xoay cái đầu tròn như trái dưa hấu, chỉ về phía sau tường nơi có tấm ván dựa.
“Là một khối sắt to đùng! Bọn họ đem đến, đè lên miệng giếng nhà ta, phong kín lại rồi!”
Bùi Quan Chúc khựng lại, khóe môi hơi giật, ánh mắt sâu thẳm lay động.
“Ngươi nói gì?”
Lai Hỉ chẳng mấy để ý, tiếp tục lặp lại như cái máy:
“Có một nữ tử, cao như vầy này—”
“Câu cuối.”
Giọng Bùi Quan Chúc hạ xuống, lạnh đi mấy phần. Hắn buông bức khắc đá oa oa trong tay, đôi mắt chằm chằm nhìn Lai Hỉ.
“Ngươi nói... nàng phong kín giếng ngoài sân?”
Lai Hỉ ngẩn người giây lát rồi mới gật đầu, cái đầu lớn hơn người thường lắc lư như trái hồ lô.
“Không sai. Chính là như vậy.”
Chuyện này, quả thực ngoài dự đoán của bất kỳ ai.
Thế nhưng, Bùi Quan Chúc chẳng lấy gì làm kinh ngạc. Hắn chỉ cụp mắt, con ngươi đen như mực xoay nhẹ, rồi cứ thế chân trần bước ra khỏi cửa.
Vừa ngẩng đầu, liền nhìn thấy cảnh tượng trước mắt.
Ngoài sân, miệng giếng quen thuộc giờ đã bị một khối sắt lớn đè chặt lên trên. Trên khối sắt còn dán mấy tờ phù niêm phong, tay người dán vẫn còn đang ép xuống mặt kim loại chính là Hạ Kiêm.
Nàng mặc áo ngắn tay, lộ ra hai cánh tay trắng muốt yếu ớt. Mồ hôi thấm nơi trán, dáng vẻ vừa mệt vừa nghiêm túc. Hạ Kiêm dường như nghe thấy tiếng cửa mở, quay đầu lại vén lọn tóc ướt mồ hôi sang bên, ánh mắt chạm phải ánh nhìn đang dán lên người mình.
Bùi Quan Chúc đứng nơi bậc cửa, chân không chạm đất ánh mắt khó đoán, khóe môi khẽ cong thành một nụ cười như gió thoảng.
“Hạ cô nương, đây là đang bày trò gì vậy?”
Vừa trông thấy Bùi Quan Chúc, động tác của Hạ Kiêm lập tức nhanh như gió cuốn. Hai tay vung vẩy không ngừng, giấy niêm phong trong tay lấp lánh dưới ánh nắng, dán đến hoa cả mắt, cứ như sợ hắn sẽ lao đến cản phá “đại kế phong giếng” của nàng.
Nàng không ngẩng đầu, cũng không dừng tay, chỉ lớn tiếng hô:
“Bùi công tử, chào buổi trưa ! Như công tử thấy đấy, ta đang niêm phong giếng!”
Bùi Quan Chúc khoanh tay đứng ở bậc cửa, mắt nhìn nàng múa may như diễn tuồng giữa sân, khóe môi nhếch lên cười cợt:
“Hạ cô nương niêm phong giếng thì niêm phong giếng, ta cũng chưa nói không cho. Nhưng cô nương không hề mở miệng, đã vác cả khối sắt lớn như thế tới bịt giếng nhà ta, chẳng lẽ cô nương không thấy chuyện này... có hơi không hợp quy củ sao?”
Hạ Kiêm cúi đầu, trong bụng âm thầm thở khinh một tiếng:
Quy củ cái rắm, chuyện cấp bách như thế mà còn đợi quy với củ gì nữa. Cứ bịt trước đã, có trời đất làm chứng!
Nghĩ thế, tay nàng lại càng nhanh hơn. Mày hơi nhíu, nét mặt tỏ vẻ lo lắng thành tâm:
“Ta cũng là vì lo nghĩ cho Bùi công tử. Một cái giếng tà môn đặt ngay ngoài phòng ngài, trong lòng ta sao có thể yên? Còn không bằng thừa lúc chính ngọ, dương khí thịnh nhất, một hơi bịt kín cho sạch sẽ!”
Nói đoạn, nàng vỗ ngực:
“Công tử cứ yên tâm, giếng này là ta lấp, nếu có quả báo cũng sẽ chỉ đổ lên đầu ta! Một chút cũng không liên quan đến công tử đâu!”
Nàng dứt lời, bên tai lại chẳng nghe thấy tiếng đáp lại. Hạ Kiêm cũng không rảnh để ý, bởi vì tiến trình lấp giếng đã đến bước cuối cùng. Nàng cầm búa, ngắm ngay cây đinh sắt đang giữ chặt tấm thép niêm phong, giơ tay chém xuống một nhát dứt khoát.
“Cốp!”
Giếng lấp xong.
Hạ Kiêm trút một hơi dài, như thể tảng đá nghìn cân trong lòng đã được đặt xuống. Nàng xoay người lại, định báo cáo thành quả thì chợt nhìn thấy Bùi Quan Chúc không biết từ lúc nào đã kéo ra một chiếc ghế gỗ, ngồi vắt chân nhàn nhã trước cửa ánh mắt cười như không cười, ung dung nhìn nàng.
Không rõ hắn đã ngồi đó bao lâu, chỉ biết là yên lặng đến mức khiến người ta rùng mình.
Có lẽ thật sự là nhờ chính ngọ dương khí sung túc như lời nàng nói, Hạ Kiêm bỗng thấy can đảm hơn hẳn. Nàng giơ cao chiếc búa nhỏ còn đang cầm trong tay, cười hì hì, hăng hái vẫy tay:
“Bùi công tử! Ta bịt giếng xong rồi!”
Bùi Quan Chúc nhẹ nhàng “A” một tiếng, bật cười khẽ như gió thổi qua miệng chén trà, mang theo ý vị chẳng biết là khen ngợi hay cười nhạo.
Trước mặt, thiếu niên nheo mắt, chậm rãi vỗ tay hai cái, ngữ điệu lười nhác mà sắc bén:
“Không tồi, Hạ cô nương làm rất tốt.”
Hạ Kiêm âm thầm thở ra một hơi, rồi từng bước đi tới trước mặt hắn.
Trên mặt Bùi Quan Chúc nở nụ cười ôn hòa, so với lần đầu gặp còn nhẹ nhàng hơn mấy phần, như thể gió xuân vừa lướt qua mặt hồ. Thế nhưng ánh mắt hắn nhìn nàng lại như đang nhìn... một người sắp chết.
Hạ Kiêm nhìn ra, rất rõ ràng.
Nàng biết lần này mình có lẽ đã đắc tội triệt để với sát tinh này. Người ta đứng đây cười nhưng trong lòng không chừng đang tính cách nào giết người diệt khẩu cho sạch sẽ.
Nhưng nàng không hề hối hận.
Từ ngày bước chân vào Bùi phủ, chỉ cần nghĩ đến "nguyên thân" trong sách bị kẻ nào đó đẩy xuống giếng, hôm sau thi thể nổi lềnh bềnh được nhân vật chính vớt lên, nàng liền ngủ không yên.
Bóng ma của Bùi Quan Chúc là một chuyện, nhưng chẳng lẽ nàng còn phải sống dưới cái giếng quái dị đó mà lo sợ từng giờ?
Không thể được.
Giếng này nàng bịt lại là đúng!
Nàng ngẩng đầu, nét mặt nhẹ nhàng mỉm cười, trong lòng lại vững như núi.
“Bùi công tử,” nàng gọi khẽ, đứng nơi bậc cửa, giọng nói mềm như lụa, trong ánh nắng chính ngọ từng sợi tóc bị gió hong khẽ tung lên, ánh nắng chiếu lên mồ hôi mỏng nơi trán làn da trắng mịn phản chiếu ánh sáng dịu, đẹp đến lóa mắt.
Nàng chậm rãi tháo xuống hai cái bình an phúc buộc nơi hông, một đỏ một trắng, đầu ngón tay thon dài khẽ xoay lấy dây cột, dáng vẻ ung dung mà tao nhã.
Hơi cúi người, đôi mắt cong cong như trăng đầu tháng, nàng đưa tay dâng lên:
“Cái này tặng công tử. Một cái cầu thân thể bình an, một cái... cầu tâm an không mộng dữ.”
“Màu trắng cho Bùi công tử,” Hạ Kiêm cười tươi như nắng xuân, “Là ta sáng nay tới chùa Tần An, đi đủ chín mươi chín bậc thang cầu được. Ta một cái, công tử một cái. Có thế, nếu giếng này thật sự có quỷ tà vậy bịt giếng, trừng phạt cũng chẳng rơi xuống người vô tội như công tử nữa.”
Bùi Quan Chúc nheo mắt, nửa khuôn mặt chìm vào bóng râm. Tầm mắt lướt qua thái dương đẫm mồ hôi của thiếu nữ, cuối cùng dừng lại nơi hai chiếc bùa bình an phúc lủng lẳng trong tay nàng.
Chiếc màu trắng to hơn, hơi căng phồng, chẳng biết bên trong nhét gì. Trên nền vải là một chữ “Phúc” nhỏ thêu bằng chỉ đỏ, nguệch ngoạc như trẻ con học viết.
Khóe môi hắn khẽ nhếch, chợt giơ tay bất chợt túm lấy cái bùa bình an phúc trắng kia.
Sợi dây nhỏ quấn nơi đầu ngón tay Hạ Kiêm, bị hắn giật mạnh một cái siết thành một vệt đỏ mảnh trên khớp tay trắng ngần.
“Tê ——” Hạ Kiêm chau mày, bị đau đến ngồi sụp xuống ngay bậc cửa, mặt đối mặt với hắn, “Lấy thì lấy, công tử túm mạnh vậy làm gì!”
“Ta không cần màu trắng.” Bùi Quan Chúc mỉm cười dịu dàng, giọng lại như làn nước lạnh, “Ta muốn màu đỏ.”
“Rồi rồi, đỏ thì đỏ,” Hạ Kiêm bĩu môi, lùi tay lại nhét cái trắng trở lại trong túi, sợ hắn lại ra tay giật bừa, nàng dứt khoát rút luôn cái màu đỏ, vứt thẳng lên đùi hắn, “Đây, được chưa?”
Bùi Quan Chúc giơ tay nhấc sợi dây, đưa chiếc bình an phúc đỏ trước mắt, khẽ đong đưa ngắm nghía.
Hôm nay hắn chưa thay y phục, thân vận bạch y, tóc dài chưa búi vành tai đeo khuyên huyết ngọc đỏ như máu, dưới ánh nắng chính ngọ lấp lánh như lửa.
Đôi mắt đen sâu như giếng cổ, nhìn chăm chăm vào món bùa bé nhỏ ấy khóe môi cong lên như đang cười mà chẳng rõ cười điều gì.
“Hạ cô nương cũng thật có ý tứ,” hắn cười khẽ, “Một túi vải rách, độn chút bông vụn, liền có thể chắn yêu tà quỷ quái à?”
“Nếu vậy, đám đạo sĩ lang thang tới phủ ta múa loạn cả ngày, chẳng phải đều vô dụng hết rồi sao?”
“Vậy ta thấy,” Hạ Kiêm chống nạnh, giọng thản nhiên như đang nói chuyện làm bếp, “cho dù là túi vải rách, độn bông vụn thì cũng còn hữu dụng hơn mấy kẻ suốt ngày khiêu vũ loạn thần, nhảy suốt bao nhiêu ngày rồi Trần phu nhân vẫn là cái dạng gì thì vẫn là cái dạng đó.”
Nàng nhún vai, ánh mắt trong veo nhưng sắc sảo:
“Huống hồ, vật gì có linh hay không, còn phải xem ai tặng mới đúng chứ? Người khác đưa, chưa chắc hiệu nghiệm. Ta đưa thì lại khó nói lắm nha.”
"Bởi vì lòng ta thành thật, nguyện cầu Bùi công tử bình an trăm tuổi. Ta dám đoan chắc, không ai trên đời này có lòng thành như ta."
Ánh mắt nàng kiên định, chạm vào tầm mắt của Bùi Quan Chúc rồi chậm rãi giơ bàn tay phải lên, ba ngón tay thon dài khẽ khép, tạo thành thế thề ước.
Bùi Quan Chúc nhìn nàng, ánh mắt lãnh đạm như đang cân nhắc trước mặt mình rốt cuộc là một người gan to hay thật sự... có bệnh.
Nhưng rồi, như chợt nhớ ra điều gì hắn bật cười.
"Thì ra là vậy," Bùi Quan Chúc xoay chiếc vòng chỉ đỏ trên ngón tay, miếng ngọc bình an màu đỏ khẽ lay động.
"Hạ cô nương quả thực là người quan tâm đến sống chết của ta nhất trên đời."
Hạ Kiêm ngẩn người, thấy Bùi Quan Chúc cười như một con hồ ly, vẻ mặt yêu mị lạ thường. Ngón tay lạnh lẽo của hắn, đang xoay vòng chỉ đỏ, bất ngờ chạm vào chóp mũi nàng.
Miếng ngọc bình an khẽ chạm vào môi nàng, mang theo hương đàn hương lạnh lẽo từ cổ tay áo trắng như tuyết của hắn.
Hạ Kiêm chợt cảm thấy, hương vị này cũng không quá khó chịu.
Ánh mắt thiếu niên ánh lên vẻ ác ý, ngón tay lạnh lẽo khẽ chạm vào môi nàng.
"Suy cho cùng, nếu ta có mệnh hệ gì Hạ cô nương chẳng phải sẽ phải thủ tiết cả đời sao?"