Như thế nào gọi là ở góa trong khi phu quân tương lai vẫn còn sống? Chuyện này cũng có thể trở thành đề tài bàn luận sao?
Hạ Kiêm muốn phản bác, nhưng rồi lại chùn bước đành ngậm miệng im lặng.
Không trách Bùi Quan Chúc sinh lòng hiểu lầm.
Chính nàng cũng không ngờ bản thân lại quan tâm đến hắn đến mức này. Ngoài lo sợ phải ở góa, còn có thể có lời giải thích nào tốt hơn.
Hạ Kiêm chậm rãi ngồi xổm xuống, cảm nhận được ánh mắt sắc bén của người đối diện dừng trên đỉnh đầu mình. Giọng nói của nàng dịu lại, mang theo chút suy tư:
"Kỳ thật lời công tử nói cũng không phải không có lý. Nhưng ta cảm thấy vẫn có chút khác biệt."
"Ồ?" Giọng thiếu niên nhàn nhạt, lướt nhẹ "Vậy theo tiểu thư rốt cuộc là có điểm nào không giống?"
Hạ Kiêm đối diện với ánh mắt xa cách của hắn, trong lòng thầm than may mắn. Nếu quy tắc xuyên thư nghiêm khắc áp dụng lên người nàng, chỉ e rằng với cái kiểu công lược này có khi ở trong sách ba trăm năm, bị hắn giết tám trăm lần cũng khó lòng đạt được tâm của người ta.
Nàng khẽ cắn môi, rồi nhẹ nhàng lên tiếng:
"Đương nhiên là không giống."
Thiếu nữ hơi cúi đầu, giọng nói tuy mềm mại mang theo ý tứ kiên định.
"Thay vì nói ta sợ cảnh cô phòng quạnh quẽ, chẳng bằng nói ta lo lắng Bùi công tử sẽ gặp phải điều bất trắc.Hơn nữa, kỳ thực ta chưa từng nghĩ đến chuyện gả cho ngài."
"Bởi vì ta đối với công tử… cảm tình ấy, nếu nói là luyến mộ chi bằng nói rằng ta chỉ muốn ở bên cạnh hầu hạ công tử, chiếu cố ngươi, bảo vệ ngươi."
"Hầu hạ, chăm sóc, bảo vệ ta?" Nụ cười ôn hòa xa cách trên mặt Bùi Quan Chúc dần nứt toác, hắn hơi nhíu mày.
Hạ Kiêm hoàn toàn không nhận ra những lời tỏ lòng trung thành này sẽ gây ra hiểu lầm lớn đến mức nào cho một người cổ đại, nàng hít sâu một hơi tiếp tục nói:
"Đúng vậy,Ta muốn hầu hạ công tử, muốn bảo vệ công tử giống như một thị vệ tận trung tận nghĩa. Ta thực sự rất muốn làm thị vệ bên người Bùi công tử!"
Bùi Quan Chúc: ‘…”
Nam nhân yên lặng nhìn nàng hồi lâu, ánh mắt tối sầm khóe môi dường như co giật.
Sau một lúc lâu, cuối cùng cũng chậm rãi nhếch môi lộ ra một nụ cười cứng nhắc:
"Rất tốt."
Hạ Kiêm vui vẻ ngẩng đầu: "Công tử hiểu ta?"
"Đã hiểu."
Bùi Quan Chúc mỉm cười, nụ cười như hoa lê nở muộn giữa mùa đông đẹp đến nao lòng lại mang theo chút hàn ý khó đoán.
"Là ta… vẫn luôn hiểu lầm Hạ cô nương."
Hóa ra nàng là kẻ đầu óc có vấn đề, loại người như vậy hắn đã gặp qua không ít. Chỉ là không nghĩ tới vị Hạ cô nương này lại biết diễn trò như vậy.
"Không sao, không sao! Công tử hiểu ta là được!" Hạ Kiêm vỗ vỗ ngực, vẻ mặt đầy tự tin. "Bùi công tử cứ yên tâm, từ nay về sau ta nhất định sẽ nỗ lực rèn luyện thân thể! Tranh thủ một ngày nào đó có thể trở thành một thị vệ đủ tư cách bên cạnh công tử!"
Bùi Quan Chúc khẽ "Ừ" một tiếng, hờ hững đáp: "Đáng tiếc, người như tiểu thư trong viện ta đã có một kẻ rồi."
"A? Thật sao? Hắn ở đâu?"
"Ngươi đến đây chẳng lẽ chưa từng nhìn thấy hắn?"
Hạ Kiêm lắc đầu: "Không có "
Nàng nhớ rất rõ, không chỉ không có thị vệ ngay cả nha hoàn, bà tử trong viện cũng chẳng thấy bóng dáng đâu. Tiền viện người đông nghìn nghịt, chật như nêm cối thế mà riêng viện này lại quạnh quẽ như một tòa nhà hoang.
"Bất quá ta có gặp một người." Hạ Kiêm chống cằm, hồi tưởng lại. "Một đại ngốc lực lưỡng. Thấy ta cùng thợ rèn dọn sắt thép vất vả hắn còn chủ động giúp đỡ. Thật là người tốt!"
Bùi Quan Chúc hơi nhướng mày: "Hắn còn giúp các ngươi cùng nhau khiêng?"
"Phải a!" Mắt hạnh của Hạ Kiêm cong cong, trong lời nói không hề có chút khinh thường coi rẻ của một tiểu thư bình thường sẽ có đối với nô lệ ngốc nghếch, "Hắn hóa ra là người trong viện của Bùi công tử."
"ừ."
"Vậy thị vệ của công tử đâu?"
Bùi Quan Chúc không lên tiếng. Hạ Kiêm bắt gặp ánh mắt nửa cười nửa không của hắn, chợt hiểu ra điều gì đó.
Nàng thoáng ngập ngừng, sau đó đột nhiên mở to mắt bật dậy như lò xo:
"Khoan đã! Cái đại ngốc kia chính là thị vệ của công tử?!"
Hạ Kiêm ngập ngừng thấy ý cười trong mắt hắn càng tăng, lập tức trừng lớn mắt, đứng phắt dậy.
"Hay nhỉ! Ta nói lời thật lòng với Bùi công tử! Bùi công tử lại cười nhạo ta là đồ ngốc!"
Bùi Quan Chúc vốn dĩ chỉ mỉm cười, nhưng nhìn bộ dạng vừa tức vừa bực của nàng, rốt cuộc không nhịn được mà bật cười thành tiếng.
"Phốc! Ha ha ha!"
Không ngờ Bùi Quan Chúc lại cười lớn như vậy, cơn giận của Hạ Kiêm bị tiếng cười không hề che giấu của hắn dập tắt.
Tuy rằng ngày thường Bùi Quan Chúc cũng hay cười nhưng phần lớn nụ cười của hắn chỉ là hờ hững giả tạo, như có như không.
Đây là lần đầu tiên nàng thấy hắn cười đến mức không chút che giấu như vậy.
Thiếu niên khẽ cong mày, đầu ngón tay đùa nghịch tấm bùa bình an đỏ sậm, nhẹ buông rơi từ thành ghế mà đứng dậy. Hạ Kiêm vừa mới cúi đầu lúc này lại theo bản năng ngước nhìn.
Không ngờ Bùi Quan Chúc đột nhiên tiến sát lại nàng, ngón tay lạnh lẽo cọ xát vào da thịt trước trán nàng. Động tác ấy không mang vẻ cao ngạo cũng chẳng gấp gáp, tựa như kẻ nhàm chán vô sự tùy ý trêu đùa con mồi của mình.
Hạ Kiêm giật thót, một luồng tê dại theo sống lưng lan khắp người.
Tay tên điên này vì cớ gì luôn lạnh đến vậy?
"Hạ cô nương vừa nổi giận, liền chẳng còn giống bộ dáng nhu thuận rũ mi thường ngày chút nào."
Giọng thiếu niên lười biếng, trời sinh mang theo vẻ khinh bạc. Hắn kề sát, như tình nhân thấp giọng thì thầm, "Đôi mắt xinh đẹp, giương nanh múa vuốt… Đáng tiếc lại dừng chân ở Bùi phủ."
Lời vừa dứt, đầu ngón tay Bùi Quan Chúc khẽ chạm nơi khóe mắt nàng, lưu lại một vệt tê lạnh. Hắn xoay người rời đi, vạt áo khẽ lay động nháy mắt liền biến mất khỏi tầm mắt Hạ Kiêm.
Trên chiếc bàn nhỏ vẫn còn hộp kim chỉ cùng túm lông hồ ly đỏ sẫm. Hạ Kiêm lặng nhìn ánh nến hồi lâu, rồi mới cẩn thận xỏ chỉ vào kim.
Thược Dược ở bên giúp nàng chỉnh lại ngọn đèn, lầm bầm: "Biểu cô nương sao cứ nhất quyết tự mình khâu vá? Ngày mai ra ngoài tìm bà tử thợ may chẳng phải hơn sao?"
Hạ Kiêm ngón tay khéo léo xoay mũi chỉ, đáp hờ hững: "Nếu giao cho mấy bà tử trong phủ, chỉ sợ sang năm cũng chưa xong áo lông chồn này."
Thược Dược nghe thế vẻ mặt có chút kỳ quái. Ai mà không biết trong phủ này, biểu cô nương ngay cả cầm bút còn khó, huống hồ là thêu thùa? Bộ lông hồ ly đỏ này vốn là lễ gặp mặt của Trần phu nhân, nàng lại dám tự tay khâu vá không sợ làm hỏng sao?
Không đành lòng để thứ tốt bị hủy hoại, Thược Dược đang định lên tiếng khuyên, lại thấy Hạ Kiêm tay nghề thành thạo, chỉ trong chớp mắt đã khéo léo cố định phần mép lông.
"Ơ?" Thược Dược tròn mắt kinh ngạc. "Biểu cô nương thì ra ngươi biết thêu thùa?"
"Ừm." Hạ Kiêm vẫn chăm chú làm việc giọng điềm nhiên, trước kia ở nông thôn quần áo trong nhà thường bị sờn rách, nàng khâu vá suốt ba năm.
Một bên ngón tay thoăn thoắt khâu áo lông chồn, một bên không nhịn được khe khẽ hừ khúc hát mà ngày trước nàng thường ngâm nga trong tiệm.
Bà ngoại Hạ Kiêm mở một tiệm sườn xám, dù nàng không có ý định nối nghiệp nhưng mưa dầm thấm đất, lâu ngày cũng học được đôi ba phần.
Nàng không có tài lẻ gì đáng kể, cũng chẳng có tính kiên nhẫn, chỉ có tay nghề thêu thùa là được đào tạo bài bản.
Không ngờ ở thế giới này, tay nghề ấy lại có thể dùng để khâu y phục cho một kẻ sát nhân.
Mưa phùn lất phất giăng suốt một đêm, gột rửa bầu trời trong trẻo.
Liễu Nhược Đằng dẫm lên phiến đá xanh còn đọng nước, phất tay ra hiệu cho Hứa Trí không cần đi theo, tự mình nâng tà váy bước lên ba bậc thềm của Khánh Linh Viện.
"Tới tìm biểu cô nương của chúng ta sao?" Thược Dược mở cửa, cười nói. "Nàng còn chưa dậy đâu, cô nương nếu có việc thì cứ vào thẳng đi."
Liễu Nhược Đằng khẽ vuốt nửa bên mặt không mang mặt nạ, chần chừ một chút. Nàng ta đến đây cũng là để tự giới thiệu lại một phen với vị Hạ cô nương kia. Nghĩ vậy, nàng nâng tay gõ cửa hai tiếng.
Không có hồi âm.
Là người lăn lộn giang hồ đã lâu, một khi gõ cửa mà không nghe thấy đáp lại, lòng Liễu Nhược Đằng lập tức cảnh giác. Nàng không chần chừ nữa, trực tiếp đẩy cửa bước vào.
"Hạ cô nương!"
Trong phòng yên lặng.
Liễu Nhược Đằng đưa mắt nhìn quanh, cuối cùng thấy một bóng dáng nhỏ nhắn ngồi trước bàn trang điểm.
Đôi tay đặt trên mặt bàn đầu hơi cúi, tóc đen rũ xuống trước người vừa khéo che khuất khuôn mặt.
Liễu Nhược Đằng bước nhẹ lại gần, thấp giọng gọi: "Hạ cô nương?"
Người trên ghế giật mình, như bị một tiếng gọi lôi về từ cõi mộng. Hạ Kiêm khẽ chớp mắt, ánh nhìn có chút mông lung, rồi dần dần tụ lại trên khuôn mặt Liễu Nhược Đằng.
"Liễu tỷ tỷ."
"Xảy ra chuyện gì vậy?" Liễu Nhược Đằng cau mày hỏi.
Hạ Kiêm day day trán, trên gương mặt xưa nay hay cười thoáng hiện chút mỏi mệt. "Ta vừa mộng thấy một giấc mơ quái lạ."
Có lẽ… là lời nguyền từ cái giếng phong kia.
Nàng thấy trong mộng, cả Bùi phủ rực một màu đỏ thẫm.
Chiếc bình hoa ở góc tường bị một nha hoàn hoảng loạn xô đổ, mảnh sứ vỡ vụn văng tung tóe, cắt vào lòng bàn tay non nớt của nha hoàn, máu tươi đầm đìa.
Tiếng ồn ào náo động từ tiền viện vọng lại, nàng đứng trước cái giếng chưa bị bịt kín, tay nhỏ bám vào thành giếng cúi đầu nhìn xuống.
Ánh lửa đỏ rực chiếu sáng cả đáy giếng vốn tối đen.
"Dì ta lúc phát bệnh đã đem toàn bộ chân tướng nói cho ta biết."
Hạ Kiêm đứng đó, nhìn bóng mình phản chiếu trong giếng.
Làn nước lắc lư, gương mặt nàng cũng méo mó mơ hồ. Đôi mắt không phải đôi mắt, cái mũi không phải cái mũi, trông đến buồn cười.
"Liên Nhi… nha hoàn năm đó, rốt cuộc đã ch·ết như thế nào?"
Một đôi tay lạnh lẽo đột nhiên áp vào lưng nàng, nàng giật mình, chưa kịp quay đầu lại đã bị đẩy mạnh xuống giếng.
Nước giếng lạnh lẽo đỏ rực tràn vào miệng mũi,thấm ướt toàn bộ y phục, tầm nhìn tối đen, trong tai ù ù tiếng vọng, vang lên một tiếng cười nhạo.
"Biểu muội muốn biết chân tướng sao? Vậy thì tự mình xuống đó mà hỏi nàng đi."