Xuyên Thư: Trói Buộc Cùng Nam Phụ Bệnh Kiều

Chương 11: Áo lông

Trước Sau

break

Trong mộng mị, giọng nói trầm thấp cất lên mang theo chút trêu chọc đầy ẩn ý:

“Nàng...”

Âm cuối lướt nhẹ như gió thoảng, hệt như thiếu niên nọ lại cùng nàng bày trò đùa nghịch.

Trong nguyên tác, chỉ có Bùi Quan Chúc thường xuyên gọi nguyên thân như vậy. Rõ ràng hắn vô cùng chán ghét danh xưng này, thế nhưng mỗi lần cất lời hắn vẫn cố chấp gọi một tiếng "biểu muội".

Hạ Kiêm chợt nghĩ người đứng bên giếng trong giấc mộng không phải nàng, mà là nguyên thân.

Nàng mơ thấy kết cục bi thảm ấy, chẳng lẽ vì chính tay nàng đã phong kín miệng giếng kia?

Từ khi xuyên vào quyển sách này, hệ thống chỉ xuất hiện vài lần giao nhiệm vụ, sau đó dù nàng có tìm thế nào cũng không nhận được hồi đáp.

Cũng may còn có ký ức của nguyên thân, cảnh tượng hồng quang rợp trời trong mộng rất giống với đoạn kết của vụ án đầu tiên tại Bùi phủ.

Trời đỏ rực lửa, từng đốm sáng bùng lên giữa màn đêm đen kịt. Bọn hạ nhân kinh hoàng chạy trốn, chen chúc trước cổng lớn Bùi phủ, đến mức có kẻ liều mạng dùng thân mình đập mạnh vào cửa.

Thế nhưng, theo trí nhớ của nàng, trước khi cảnh tượng đó xảy ra nhóm nhân vật chính đã điều tra rõ chân tướng, còn đám lửa ấy là do bà tử phạm tội phóng hỏa.

Vậy nguyên thân trong mộng kia... lại là chuyện thế nào?

Nếu nàng cứ chờ đến khi Trần phu nhân điên loạn nói ra toàn bộ sự thật, thì cho dù miệng giếng đã bị phong kín, Bùi Quan Chúc vẫn sẽ có cách khác lấy mạng nàng.

“Hóa ra chỉ là một giấc mộng.”

Giọng nói thanh thoát của Liễu Nhược Đằng kéo nàng trở về hiện thực.

Lúc này, Hạ Kiêm mới để ý nàng ta không mang mặt nạ.

Hẳn là do hai người họ đã chính thức tiếp nhận Huyền Thưởng Lệnh—chỉ có những ai nhận nhiệm vụ này mới được phép tháo bỏ mặt nạ, tuân theo quy củ của sư môn.

Nàng mỉm cười, thản nhiên hỏi:

“Đúng vậy. Nhưng bây giờ đã ổn hơn nhiều rồi. Liễu tỷ tỷ tìm ta có việc gì sao?”

Nàng hiểu rõ nữ chủ đến đây không phải để trò chuyện kết giao, quả nhiên lời vừa dứt hàng mày thanh tú của Liễu Nhược Đằng khẽ nhíu lại.

“Là thế này...”

Liễu Nhược Đằng do dự một chút rồi nói tiếp:

“Hôm qua, ta cùng sư huynh chính thức nhận Huyền Thưởng Lệnh. Đúng như Hạ cô nương nói, Trần phu nhân quả thực chưa tiết lộ điều gì với chúng ta, chỉ yêu cầu thay phiên trông chừng cửa phòng bà ta suốt đêm.”

“Điều đó cũng có nghĩa là chúng ta chưa thực sự được chủ nhân tín nhiệm. Ta và sư huynh vốn không tin vào những lời đồn đại về quỷ thần.”

Nói đến đây, nàng ta nhìn thẳng vào Hạ Kiêm:

“Nhưng nếu chúng ta không nắm rõ chân tướng, thì e rằng khó có thể bảo vệ cố chủ chu toàn trước kẻ địch ẩn trong bóng tối.”

Hạ Kiêm khẽ gật đầu, nàng hiểu rõ ý tứ của nữ chính.

Nhóm nhân vật chính luôn tận tâm hoàn thành nhiệm vụ, nếu ở hiện đại hẳn sẽ được đánh giá dịch vụ chăm sóc khách hàng 5 sao. Trong nguyên tác, do không bảo vệ chu toàn, Trần phu nhân đã treo cổ trong phòng, sự việc này khiến hai người họ canh cánh trong lòng suốt một tháng. 

Đến khi Bùi Quan Chúc lạnh lùng nói một câu: "Ta muốn lên chùa Nam Sơn." bọn họ mới như tìm được cơ hội vãn hồi, lập tức quyết tâm hộ tống tên sát nhân ma đầu đi hành hương, dù có phải trả giá thế nào cũng không tiếc.

"Cho nên, nếu Hạ cô nương có phát hiện gì mới, xin hãy báo cho chúng ta ngay. Chúng ta cũng sẽ đáp lại bằng thù lao tương xứng."

"Ai nha, không cần thù lao đâu các ngươi cứ yên tâm."

Hạ Kiêm nghe vậy mà cảm động.

*

Bộ áo lông chồn này nàng đã khâu suốt bảy ngày cuối cùng cũng hoàn thành.

Từng đường kim mũi chỉ đều được nàng đẩy nhanh tốc độ, từng mũi vá cẩn thận tinh tế. Áo choàng dùng loại tuyết bạch sắc tốt nhất, ban đầu khi chọn vải, còn có màu đen để cân nhắc. Hạ Kiêm nhớ rõ Bùi Quan Chúc dường như không thích màu trắng, thế nhưng nàng vẫn kiên quyết chọn sắc tuyết bạch này.

Không vì điều gì khác—

Chỉ vì ở phần kết khi hắn đã hắc hóa thành một ma đầu giết người không gớm tay, hắn luôn khoác trên mình một thân hắc y, từ trong ra ngoài đều đen tối phản chiếu trọn vẹn lòng dạ hắn.

Hiện giờ, Bùi Quan Chúc vẫn chưa biến thành sát nhân máu lạnh. Hắn vẫn mang dáng vẻ ôn hòa, cử chỉ nhã nhặn. Hạ Kiêm cảm thấy đây chính là điều tốt nhất bởi lẽ có đôi khi chỉ cần nhìn khuôn mặt kia, nàng lại quên mất bản chất thật sự của hắn là kẻ biến thái đến mức nào. Nếu để hắn mặc một thân hắc y, chỉ sợ nàng sẽ càng khó mà lừa mình dối người.

Nàng từ trong phòng lấy ra một hộp gỗ, nhẹ nhàng xếp áo lông chồn vào trong rồi gọi Thược Dược đến.

"Áo lông chồn đã hoàn thành, ngươi mang đến cho Bùi công tử đi."

Thược Dược thoáng do dự vẫn đưa tay nhận lấy hộp gỗ, vừa ra khỏi cửa vài bước nàng ta lại quay người trở về.

"Biểu cô nương..." Thược Dược lộ vẻ khó xử, chần chừ một lát mới nói, "Không phải nô tỳ lười biếng, ngài sai bảo gì nô tỳ cũng đều nghe theo, chỉ là... tặng đồ này, vẫn là phiền cô nương tự mình đi một chuyến thì hơn?"

Hạ Kiêm nhướn mày. "Vì sao?"

"Bởi vì đại công tử vốn không để tâm đến chúng nô tỳ." Thược Dược giải thích, "Hắn cũng không cho nha hoàn trẻ tuổi bước vào sân, hễ ai vào liền bị đuổi ra ngay."

Hạ Kiêm khẽ cười.

Thật hiếm lạ, một tên sát nhân ma đầu lại không thích tiểu nha hoàn trẻ tuổi xinh đẹp? Đây là lần đầu tiên nàng nghe nói.

"Không sao, vậy ta tự mình đi một chuyến."

Những cơn mưa triền miên mấy ngày trước đã dứt, thời tiết dần ấm lên, không còn rét buốt như trước.

Chiếc áo lông chồn này thực sự quá dày, bây giờ cũng chưa cần mặc tới nhưng không hiểu sao, Hạ Kiêm vẫn cứ muốn mau chóng hoàn thành nó.

Một bộ y phục đẹp đẽ có thể khiến người ta mong mỏi đến mùa để khoác lên mình.

Trước đây vào một mùa xuân nào đó, bà nội từng may cho nàng một chiếc áo khoác mùa đông. Khi ấy, suốt cả năm trời nàng đều mong mùa đông mau đến chỉ để được mặc chiếc áo ấy.

Dĩ nhiên, cảm giác ấy không thể đặt lên một kẻ như Bùi Quan Chúc. Nhưng ít nhất, Hạ Kiêm hy vọng có thể để lại chút dấu ấn trong lòng hắn, chứng minh bản thân là một kẻ vô hại.

Nàng không thể đi theo con đường cũ của nguyên thân ngoan ngoãn ngồi trong phòng chờ gả.

Giấc mộng kia đã nói rõ tất cả: Bùi Quan Chúc không có ý định cưới nàng, thậm chí có lẽ hắn đã căm hận thân phận này từ lâu.

Những lời nàng nói hôm qua, từng chữ đều xuất phát từ thật tâm.

Nàng … không muốn gả cho hắn. Nàng chỉ muốn làm thị vệ của hắn.

Chỉ muốn ở bên cạnh nhìn hắn, bảo vệ hắn đừng chết.

Hạ Kiêm tự nhận bản thân lanh lợi, tay chân nhanh nhẹn biết nhiều thứ hữu dụng. Nàng muốn tranh thủ đến khi Bùi Quan Chúc có ý định giết nàng, ít nhất cũng phải khiến hắn chần chừ đôi chút, cảm thấy giết nàng thật sự quá đáng tiếc.

Muốn đạt được điều đó, nàng không cần trở nên tài giỏi hay xuất chúng.

Dù sao, Bùi Quan Chúc giết người không dựa vào lý lẽ, ngươi có giàu có hay tài hoa đến đâu, cũng không lọt nổi vào mắt hắn.

Vậy nên, nếu muốn sống sót nàng phải trở thành kẻ hắn ghi nhớ sâu sắc nhất.

Bùi Quan Chúc không xa lạ gì với nàng, sân của hắn nàng đã tới không ít lần.

Chỉ cần đi qua một lần, nàng có thể nhớ rõ lối đi. Những dãy nhà nối nhau thành chuỗi, nàng cứ thế men theo hành lang thẳng tiến.

Chỉ là khi đến gần, nàng đột nhiên nhíu mày.

Trong không khí trộn lẫn một mùi hăng hắc, nồng đậm đến khó chịu.

Nàng khẽ hít một hơi, mùi hương càng rõ rệt.

"Là trung dược sao…?"

Mùi thuốc nồng đậm xộc thẳng vào mũi, chua xót như thể sắp lan đến tận đầu lưỡi.

Hạ Kiêm dừng chân trước một gian nhà nhỏ, thò đầu vào nhìn thử liền trông thấy tên ngốc hôm trước từng dẫn đường cho nàng và thợ rèn.

Hắn đang ngồi bên lò thuốc, phe phẩy quạt chăm chú quan sát lửa.

“Này.” Hạ Kiêm lên tiếng, nhất thời không nhớ ra tên hắn “Ngươi đang sắc thuốc à?”

Thiếu niên đầu tròn trĩnh ngẩng lên, đôi mắt nhỏ như đường dao khắc nhìn nàng một lát, rồi chậm rãi gật đầu.

“Lần trước cảm ơn ngươi đã chỉ đường.”

Hạ Kiêm ôm hộp gỗ, ngồi xổm xuống cạnh hắn.

“Ngươi tên là gì?”

“Lai Hỉ.”

Lai Hỉ co rúm người lại, dáng vẻ như một đứa trẻ sợ người lạ.

Hạ Kiêm nghiêng đầu, nhẹ giọng hỏi:

“Lai Hỉ, ngươi vẫn luôn làm việc cho Bùi công tử sao?”

“Ừm.” Hắn gật đầu. “Từ lúc vào phủ, liền luôn ở chỗ đại công tử.”

“Ngươi mỗi ngày làm những gì?”

Lai Hỉ bẻ từng ngón tay, chậm rãi đếm:

“Sắc thuốc… rồi… đi lấy cơm.”

“Chỉ có vậy?”

“Ừm.” Hắn nghiêm túc hồi tưởng, rồi lắc đầu. “Không còn gì nữa.”

Hạ Kiêm vốn cho rằng trong phủ Bùi Quan Chúc chỉ có một tên ngốc nô, bởi vì Lai Hỉ tuy khờ dại nhưng có chút bản lĩnh. Nhưng hóa ra không phải.

Bùi Quan Chúc chưa từng hành hạ hắn, thậm chí còn để hắn nhàn nhã như thể không có việc gì.

Vì sao? Hạ Kiêm vốn định đến tìm hiểu, giờ lại bị chính suy nghĩ này làm cho bối rối.

“Vậy ngươi ở đây bao lâu rồi?”

“Bốn… bốn năm.”

“Ngươi sắc thuốc bốn năm nay?”

Lai Hỉ vội vàng lắc đầu.

“Không phải. Năm ngoái mới bắt đầu sắc thuốc. Trước kia… chỉ đi lấy cơm.”

Hạ Kiêm hoàn toàn mơ hồ.

Đột nhiên, ánh mắt nàng sáng lên.

“Ta biết rồi! Chẳng lẽ ngươi là thân thích của Bùi công tử?”

Lai Hỉ tròn mắt nhìn nàng, vẻ mặt đầy khó hiểu.

“Không có thân thích. Ta là… do sư phụ mang vào.”

Phải rồi.

Ngay cả nguyên thân dù là biểu muội đường xa của Bùi Quan Chúc đến khi hắn muốn giết cũng chẳng hề lưu tình.

Thế thì làm gì có chuyện hắn đối xử đặc biệt với một người hầu?

Hạ Kiêm cười khổ. “Là sư phụ sao?”

“Ừm.” Lai Hỉ gật đầu. “Nhưng sư phụ đã… đi rồi.”

“Đi rồi?” Hạ Kiêm nhíu mày.

“Ừm, đi rồi. Mấy năm trước, bị đuổi đi.”

Hắn dừng lại một chút, rồi bổ sung:

“Bị đuổi đi rất nhiều người. Trong đó… có cả sư phụ ta.”

Lời vừa dứt, Hạ Kiêm mới chậm rãi nhận ra mình vừa bỏ sót một tin tức rất quan trọng.

“Ý ngươi là… mấy năm trước, Bùi phủ đã đuổi đi rất nhiều người?”

Lai Hỉ gật đầu. “Ừm.”

Kỳ quái.

Hạ Kiêm cảm thấy có gì đó không đúng.

Bùi phủ từ trước đến nay đối đãi hạ nhân vô cùng rộng rãi, nàng chưa từng nghe nói đến chuyện nơi này đuổi đi quá nhiều người. Trong nguyên tác cũng chưa từng đề cập đến.

Vừa định tiếp tục hỏi, bỗng nhiên cảm giác được một ánh mắt lạnh lẽo chiếu thẳng vào lưng mình, sắc bén đến mức như có thể đông cứng không khí.

Hạ Kiêm đồng tử co lại lập tức quay đầu.

Chỉ thấy Bùi Quan Chúc không biết từ bao giờ đã đứng tựa cửa, khuôn mặt tái nhợt vẫn treo lên nụ cười quen thuộc như cũ, nghiêng đầu nhìn nàng chăm chú.

Ánh mắt hắn u tối sâu không thấy đáy, giống như một hồ nước tĩnh lặng không hề gợn sóng.

Hạ Kiêm chạm phải đôi mắt đó, trong lòng dâng lên một dự cảm bất an.

Nàng gần như có thể tưởng tượng ra cảnh hắn mở miệng, gọi một tiếng đầy thân mật 

"Biểu muội"

Ý nghĩ này khiến cả người nàng cứng đờ, theo bản năng muốn lùi lại.

"Ta xa xa đã nghe thấy giọng nữ nhân."

Giọng hắn vang lên, mộc đế dưới chân chạm nhẹ lên nền đá xanh.

Hôm nay, Bùi Quan Chúc vẫn vận trung y tuyết trắng, bên ngoài khoác thêm một chiếc áo dài màu lam đậm họa tiết phức tạp đầy tinh tế.

Lúc bước qua ngạch cửa, vạt áo khẽ kéo lê tay áo hơi trượt xuống để lộ cổ tay gầy guộc lại nhanh chóng bị nam nhân kéo lại.

Nam nhân chậm rãi ngồi xổm xuống, tầm mắt ngang bằng với nàng.

Đột nhiên, một bàn tay lạnh lẽo nâng lên, nắm lấy khuôn mặt Hạ Kiêm.

Hạ Kiêm:!!

"Bùi… Bùi công tử?!"

Bị hắn chạm vào, giọng nàng lập tức biến đổi.

"Vẫn luôn hỏi đông hỏi tây, phiền đến mức khiến người ta muốn phát điên."

Hắn cúi xuống gần hơn, gương mặt gần đến mức nàng có thể thấy rõ từng hàng mi tinh tế, đôi mắt sâu thẳm như vực đen không đáy.

"Hóa ra… vẫn là Hạ cô nương ngươi mà

thôi."

 

 

 

 

 

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc