"Hạ cô nương cùng một kẻ ngốc đứng đây nửa ngày, rốt cuộc đang trò chuyện điều gì?"
"Ưm…!"
Bàn tay lạnh lẽo đang giữ lấy mặt nàng bỗng siết chặt, tựa như một cơn gió ngược chiều đột nhiên quét qua, ép đến mức gương mặt nàng cũng bị bóp méo.
Hạ Kiêm cau mày, vội vàng đưa tay nắm lấy cổ tay tái nhợt của Bùi Quan Chúc.
"Công tử làm gì vậy?"
Bùi Quan Chúc liếc mắt nhìn bàn tay mảnh khảnh của nàng đang đặt trên cổ tay mình, đôi mày hơi nhíu lại, như thể không hiểu vì sao nàng lại có hành động này.
"Ưm… Không nói gì cả…"
"Không nói gì?"
Hạ Kiêm vội vàng gật đầu, ngón tay siết trên gương mặt nàng rốt cuộc cũng nới lỏng.
Thiếu nữ được buông ra nhanh chóng lùi về sau, đưa tay xoa xoa má mình, nơi ấy vẫn còn lưu lại dấu tay của tên điên kia.
"Thật vậy sao?"
Ánh mắt Bùi Quan Chúc lộ vẻ phức tạp, khóe miệng lại hiện lên một nụ cười mập mờ.
Hắn thong thả vươn tay, đầu ngón tay khẽ quấn lấy sợi tua rua trên vạt áo nàng, nhẹ nhàng mân mê như đang thưởng thức món đồ chơi thú vị.
"Hạ cô nương, không nên bắt nạt kẻ ngốc a."
Lời vừa thốt ra, Hạ Kiêm lập tức hiểu hắn đã nghe toàn bộ cuộc trò chuyện của nàng với Lai Hỉ.
Sát nhân ma đầu đi đường mà không hề có tiếng động nào sao?!
"Thật sự không có."
Hạ Kiêm lập tức đứng thẳng dậy, nghiêm túc giải thích:
"Ta chỉ là đi ngang qua, ngửi thấy mùi thuốc nên ghé vào trò chuyện đôi chút. Giao lưu một chút mà thôi."
"Giao lưu?"
Bùi Quan Chúc bật cười, đầu ngón tay tiếp tục xoay nhẹ sợi tua trên áo nàng, giọng điệu lười nhác mà thâm thúy:
"Hạ cô nương cùng một kẻ ngốc thì có gì để giao lưu?"
"Chỉ là chia sẻ đôi chút kinh nghiệm."
Ánh mắt Hạ Kiêm rơi xuống bàn tay hắn đang thong thả đùa nghịch tua áo của mình, trong lòng không khỏi cảm thấy kỳ quái.
Nàng cẩn thận nói tiếp:
"Dù sao ta cũng muốn ở bên cạnh hầu hạ Bùi công tử. Thấy trong viện của công tử chỉ có một hạ nhân, liền muốn tìm hiểu đôi chút."
Vừa nói xong, nàng ngẩng đầu liền đối diện với ánh mắt của hắn, vẫn là ánh mắt đó. Ánh mắt giống hệt lần đầu tiên hắn nghe nàng nói muốn làm thị vệ cho hắn.
Một ánh nhìn tựa như đang đánh giá một kẻ có vấn đề trong đầu.
... Thôi kệ, bệnh tâm thần thì bệnh tâm thần đi.
Hạ Kiêm thở dài, đưa tay lấy ra hộp gỗ mình vẫn ôm từ nãy đến giờ đặt trước mặt.
"Đây là gì?"
"Là áo lông chồn ta tự tay may cho công tử."
Nghe vậy, thiếu niên nhướng mày như thể bị chọc cười. Hắn khẽ cong khóe môi, nụ cười vẫn nhàn nhạt như trước:
"Hạ cô nương quả thực thú vị. Đến tìm ta, kết quả chẳng nói chẳng rằng lại còn đòi làm thị vệ của ta. Giờ sắp sang tháng tư, lại đưa ta một chiếc áo lông chồn."
Hạ Kiêm đưa chiếc hộp đến gần hơn, sợ rằng hắn sẽ tiện tay ném đi món đồ mình đã thức trắng mấy đêm để hoàn thành.
"Lưu lại cho sang năm mặc cũng được mà?"
Nàng cười híp mắt, giọng điệu trịnh trọng dặn dò:
"Bùi công tử nhất định phải quý trọng nó. Ta vì may chiếc áo này mà đã thức mấy đêm liền đấy."
Ngón tay Bùi Quan Chúc khẽ lướt qua nắp hộp gỗ, động tác tùy ý nhưng lại mang theo chút nghiền ngẫm. Hắn thu lại ánh mắt, lần này không tiếp tục buông lời trêu chọc như mọi khi chỉ im lặng quan sát nàng, ánh nhìn thâm sâu tựa như đang nghiên cứu một điều thú vị.
"Hạ cô nương thật kỳ lạ."
Hắn chống tay hai bên người Hạ Kiêm, cả thân hình như phủ xuống.
Vạt áo màu lam sẫm dây dưa cùng sắc hồng nhạt của thiếu nữ, mái tóc đen dài trượt xuống như một tấm lụa mềm phủ kín không gian giữa hai người.
Mùi đàn hương lạnh nhạt theo làn tóc và vạt áo của hắn bao trùm lấy. Bùi Quan Chúc bất chợt cúi xuống gần hơn—
Gần đến mức hai chóp mũi gần như chạm vào nhau.
Hạ Kiêm chưa từng ở gần nam nhân đến vậy, huống hồ người trước mặt lại là Bùi Quan Chúc, cái kẻ mang dung mạo hoàn mỹ tâm tư lại khó dò.
Dù lúc đầu nàng chỉ thấy sợ hãi, nhưng giờ phút này, khoảng cách gần kề đến mức nàng có thể cảm nhận được hơi thở hắn, trái tim bỗng dưng đập rộn ràng, từng nhịp đập dường như vang vọng bên tai.
"Hạ cô nương thích ta?"
"A?"
Hạ Kiêm suýt nữa nghẹn thở, mắt trừng to nhìn vào đôi đồng tử đen láy của hắn vội vàng đáp nhanh như súng bắn:
"Không có! Không thích!"
Bùi Quan Chúc nhíu mày, dường như không hài lòng với câu trả lời này.
"Không thích ta, vậy mà lại thức trắng đêm may áo lông chồn cho ta?"
Nói rồi, đầu ngón tay lạnh lẽo bỗng khẽ lướt qua môi dưới của nàng, ánh mắt hắn như khóa chặt từng biểu cảm trên gương mặt nàng.
Hắn luôn ghét những thứ mình không đoán ra được. Người trước mặt—
Ban đầu dùng tiền hối lộ hạ nhân, dè dặt hỏi thăm tình trạng sức khỏe của hắn, trưng ra một bộ dáng lo sợ phải lấy hắn rồi sẽ phải ở góa.
Sau đó lại đột nhiên tuyên bố không muốn gả, chỉ muốn làm thị vệ của hắn. Bây giờ lại chẳng vì lý do gì mà thức mấy đêm liền may áo lông chồn cho hắn.
Bùi Quan Chúc ghét nhất cái loại cảm giác này.
"Hạ cô nương rốt cuộc là thích ta…"
Hắn cười nhạt, đầu ngón tay lạnh buốt nhẹ lướt qua môi nàng, tựa như một lưỡi đao cùn thoáng cắt qua.
"Hay chỉ đơn thuần muốn hầu hạ, chăm sóc ta như lời tiểu thư nói?"
"Ta…"
Gương mặt Hạ Kiêm nóng đến hoảng loạn, đỏ bừng như lửa cháy.
"Ta không thích Bùi công tử! Ta đã nói rồi!"
Bùi Quan Chúc hơi nghiêng đầu, ánh mắt vẫn sắc bén như cũ.
"Vậy tại sao môi ngươi lại run thế này?"
Hắn tỏ vẻ khó hiểu, ánh mắt như đang thực sự cân nhắc điều gì đó.
"Ta nghe nói, nữ tử chỉ khi đối diện với người mình yêu mến, mặt mới đỏ, tim mới đập nhanh."
Hắn dừng một chút, rồi mỉm cười đầy ẩn ý:
"Hạ cô nương nếu không thích ta, vì sao lại có phản ứng này?"
Rồi như chợt nghĩ ra điều gì đó, hắn chậm rãi nói tiếp giọng điệu lơ đễnh, từng chữ đều chọc thẳng vào lòng nàng:
"Hay là, Hạ cô nương thuộc loại người… dù không thích ai, cũng vẫn đỏ mặt tim đập nhanh?"
Hắn một câu lại một câu, hỏi đến mức Hạ Kiêm phát bực, nhớ đến phía sau còn có người, nàng liền càng cảm thấy xấu hổ mặt nóng bừng lên.
Nàng nắm lấy cổ tay Bùi Quan Chúc, kéo tay hắn xuống giọng tức tối:
"Công tử chưa từng chạy bộ sao?"
Nàng lùi ra sau, giữ khoảng cách với đối phương, không cho hắn lại gần.
"Công tử nghĩ mặt đỏ tim đập chỉ xảy ra khi gặp người mình yêu thích sao? Không phải! Chỉ cần gặp người đẹp cũng sẽ thế! Chạy bộ cũng sẽ! Có lúc chỉ cần nhìn thấy một bức tranh mỹ nam hay mỹ nữ cũng sẽ ! Chuyện này không chỉ có nữ tử, ngay cả nam tử cũng thế!"
"Hoang đường."
Bùi Quan Chúc rút tay về, thản nhiên vuốt lại tóc, động tác chậm rãi để lộ làn da trắng tái cùng xương quai xanh rõ nét dưới lớp vạt áo.
"Ta chưa từng như vậy."
Hạ Kiêm gào thét trong lòng: Ngươi có thể giống nam nhân bình thường sao?! Có thể giống sao?!
Trong nguyên tác, nữ chính là kiểu vạn nhân mê bao người theo đuổi. Khi ở chung phòng với nàng, suy nghĩ đầu tiên của Bùi Quan Chúc lại là tìm một cái rìu để bổ nàng ra! Ai có thể làm hắn đỏ mặt tim đập chứ?!
"Dù sao thì người bình thường đều sẽ thế."
"Buồn cười."
Ánh mắt Bùi Quan Chúc chuyển qua phía sau nàng.
"Lai Hỉ, ngươi nhìn thấy mỹ nhân hoặc tranh vẽ mỹ nhân có đỏ mặt tim đập không?"
Hạ Kiêm: "..."
Nàng xoay người. Quả nhiên, chỉ thấy Lai Hỉ trầm mặc lắc đầu.
Thiếu niên bật cười, đôi mắt đen sâu thẳm lấp lánh ánh sáng nhàn nhạt từ ngoài cửa sổ chiếu vào, tựa tuyết trắng phản quang.
"Xem đi, vẫn là Hạ cô nương kỳ quái nhất. Ta mới không kỳ quái!"
Hạ Kiêm không thèm so đo "Sau này Bùi công tử sẽ hiểu thôi."
Dù rằng theo nàng thấy, khả năng này gần như bằng không, Bảo Bùi Quan Chúc nhìn thấy mỹ nhân mà đỏ mặt tim đập?
Thôi thà bắt hắn chạy bộ 1500 mét còn có khả năng hơn.
"Ta về trước đây."
Hạ Kiêm phủi nhẹ váy, đứng dậy, tiện tay vỗ lên hộp gỗ:
"Bùi công tử thử áo lông chồn đi, kích cỡ chắc không có vấn đề đâu."
Nàng xoay người định bước qua hắn vừa nhấc chân đã bị ai đó dẫm lên vạt áo.
"A!"
Hạ Kiêm suýt ngã nhào, quay đầu lại tức giận:
"Bùi công tử lại muốn làm gì?"
Bùi Quan Chúc nhàn nhạt hỏi:
"Câu 'sau này sẽ hiểu' của Hạ cô nương có ý gì?"
Hắn chậm rãi đứng lên, tà áo lay động theo cử động.
"Hạ cô nương luôn nói những lời ta nghe không hiểu."
"Thì…"
Hạ Kiêm cạn lời.
Sát nhân ma đầu này so với ai khác đều thông minh lanh lợi, vậy mà lại giả ngu với nàng sao?
"Chính là sau này, nếu gặp người hợp với sở thích của mình, ngươi cũng sẽ có cảm giác tim đập nhanh thôi. Mặc dù ta cũng không chắc lắm."
"Người hợp với sở thích của ta?"
Bùi Quan Chúc nhíu mày.
"Ta sớm gặp rồi."
"A?"
Hạ Kiêm trừng lớn mắt.
"Ai?"
Bùi Quan Chúc khẽ nâng ngón trỏ, thản nhiên chỉ về phía sau nàng.
Hạ Kiêm xoay đầu nhìn theo hướng tay hắn.
Chỉ thấy Lai Hỉ, với cái đầu to hơn bình thường một chút, đang chớp chớp đôi mắt đậu xanh ngây ngô nhìn lại.
Hạ Kiêm: "???"
"Vậy ra phẩm vị của Bùi công tử…"
Hạ Kiêm nhìn Lai Hỉ, quan sát từng đường nét trên gương mặt hắn ngập ngừng mở miệng:
"Ừm… cũng khá tốt."
*
"Liễu tỷ tỷ."
Hạ Kiêm ngồi đối diện với Liễu Nhược Đằng, nghiêm túc nhìn nàng.
"Ngươi nhìn ta xem."
Liễu Nhược Đằng ngẩng đầu, có chút khó hiểu:
"Làm sao vậy?"
"Ta tướng mạo thế nào, theo ý của ngươi?"
Liễu Nhược Đằng hơi nhướng mày, khóe môi khẽ nhếch lên một nụ cười nhạt.
Không ngờ một Hạ Kiêm luôn thông minh nhạy bén lại hỏi một câu giống hệt mấy tiểu cô nương hay để ý đến nhan sắc.
"Hạ cô nương ngũ quan đoan trang thanh tú, thực sự là hiếm có"
Hạ Kiêm nghe vậy, ánh mắt chuyển sang người duy nhất trong phòng thuộc phái nam.
"Hứa đại ca, ngươi nghĩ sao?"
Hứa Trí và Liễu Nhược Đằng liếc nhìn nhau.
Ba người đã ở chung mấy ngày, bọn họ sớm xem Hạ Kiêm như muội muội mà đối đãi.
Nữ tử để ý nhan sắc vốn là chuyện bình thường, huống chi hôm nay Hạ Kiêm vừa mới từ viện của Bùi Quan Chúc trở về, ai biết có phải trong lòng đã nảy sinh chút tâm tư gì với vị công tử ấy hay không?
Hứa Trí trầm ngâm quan sát gương mặt nàng, sau đó nghiêm túc gật đầu:
"Ta đồng ý với sư muội."
Hạ Kiêm: "..."
Kỳ quái.
Hai người này đều là dân bản xứ, thẩm mỹ rõ ràng rất bình thường. Nàng không có vấn đề, bọn họ cũng không có vấn đề—
Vậy vấn đề chỉ có thể nằm ở Bùi Quan Chúc!
Quả nhiên… Thứ sai lệch chính là thẩm mỹ của sát nhân ma đầu này!
May mắn nàng chưa bao giờ có si tâm vọng tưởng làm Bùi Quan Chúc yêu mình. Nàng chỉ muốn làm thị vệ, nha hoàn hay cái gì đại loại thế bên cạnh hắn mà thôi.
Bằng không, với khuôn mặt hoàn toàn không phù hợp thẩm mỹ của hắn như thế này, có lẽ nàng đã bị hắn xách rìu bổ cho tám nhát rồi.
Hạ Kiêm hít sâu một hơi, thu lại suy nghĩ miên man nghiêm túc nói:
"Được rồi, vậy ta an tâm rồi. Hôm nay ta tới đây, là vì có một phát hiện mới."
Nghe vậy, hai người lập tức tập trung tinh thần.
Liễu Nhược Đằng kéo màn trúc xuống, Hứa Trí khép cửa phòng, cả hai ngồi xuống bên cạnh nàng, ánh mắt nghiêm túc.
"Tiểu thư phát hiện ra điều gì?"
Hạ Kiêm chậm rãi nói:
"Hôm nay ta dạo quanh trong viện, vô tình nghe thấy mấy hạ nhân đang trò chuyện. Có điều… có chỗ rất kỳ lạ."
"Kỳ lạ thế nào?"
"Ta nghe thấy một tên thô nô cảm thán rằng, mấy năm trước trong phủ từng đuổi đi một nhóm hạ nhân."
"Cái gì?!"
Liễu Nhược Đằng kinh ngạc trong mắt lộ rõ vẻ bất ngờ.
"Ta và sư huynh đã điều tra mấy ngày nay, nhưng chưa từng nghe ai nhắc đến chuyện này!"
"Ta cũng là lần đầu tiên nghe thấy."
Hạ Kiêm nhìn thẳng vào nàng, giọng nói nghiêm túc:
"Bùi phủ trước nay đối đãi hạ nhân vô cùng rộng rãi. Chuyện từng đuổi đi một đám người, nếu có thật hẳn phải để lại dấu vết. Nhưng ta cũng chưa từng nghe qua."
Hứa Trí trầm ngâm một lát, rồi hỏi:
"Hạ cô nương không thử dò hỏi kỹ hơn về tình huống đó sao?"
Hạ Kiêm cười khổ, vẻ mặt có chút bất đắc dĩ.
"Ta vốn định vòng qua đuổi theo hỏi vài câu. Nhưng có lẽ tiếng bước chân của ta hơi lớn, làm kinh động đến đám hạ nhân lười biếng kia. Chỉ trong nháy mắt, bọn họ liền tản đi như chim muông không còn ai để hỏi nữa."
"Thì ra là vậy."
Liễu Nhược Đằng trầm tư, sắc mặt nghiêm trọng.
Hạ Kiêm thở dài.
Không hổ là nam nữ chủ, chỉ cần suy nghĩ đến vấn đề nghiêm túc, ngay cả không khí xung quanh cũng trở nên căng thẳng hơn hẳn. Nàng khẽ cười, khoát tay:
"Dù sao ta chỉ nghe thoáng qua, Liễu tỷ tỷ cùng Hứa đại ca cứ xem như một thông tin tham khảo thôi. Ai biết bọn họ nói thật hay giả?"
Hứa Trí mỉm cười ôn hòa.
Khác hẳn nụ cười khiến người ta sởn gai ốc của Bùi Quan Chúc, ánh mắt hắn khi cười mang
theo sự ấm áp khiến người đối diện có cảm giác an tâm.
"Dù thế nào cũng cảm tạ Hạ cô nương đã nói cho bọn ta biết. Thực hư ra sao, cứ để bọn ta tiếp tục điều tra."