Xuyên Thư: Trói Buộc Cùng Nam Phụ Bệnh Kiều

Chương 13: Đồng tiền

Trước Sau

break

"Được, chuyện này nhớ rõ phải tra cho ra lẽ rồi kể lại rõ ràng với ta nhé."

Hạ Kiêm vốn là người hiếu kỳ, lại ưa nghe chuyện bát quái, càng thêm có thiên phú trong việc dò xét tin tức. Nàng tự mình lượm lặt những mẩu tin vặt vãnh rồi chủ động kể lại cho hai nhân vật chính, cũng chẳng phải vì tốt bụng gì chỉ là muốn sớm biết chân tướng để thỏa mãn tính hiếu kỳ mà thôi.

Liễu Nhược Đằng khẽ gật đầu, ngữ khí ôn hòa:

“Hạ cô nương yên tâm. Nếu quả thực tra được manh mối gì, tất nhiên sẽ báo ngay với cô nương.”

Cuộc trò chuyện đến đây coi như kết thúc. Liễu Nhược Đằng khẽ đứng dậy, vén màn trúc bên cửa. Giờ chính ngọ, ánh dương rực rỡ phủ khắp, ánh sáng nhuộm lên thân hình nàng một tầng sáng óng ánh. Tấm y sam đỏ như ráng chiều bao phủ lấy vóc ngọc thon dài, eo buộc dải lụa phất phơ, tựa như ngọn lửa nhỏ rực lên trong nắng.

Hứa Trí khi ấy cũng vừa mở cửa bước vào, vạt áo xanh lam phất nhẹ theo gió. Hắn thong thả ngồi xuống bên cạnh, cổ tay áo thêu kim tuyến dưới ánh nắng lấp lánh lạ thường, toát ra phong thái trầm ổn mà tuấn tú.

“Hả?” Hạ Kiêm lúc này mới để ý hai người trước mặt hôm nay ăn mặc khác lạ, trang phục chỉnh tề trang trọng, liền tò mò hỏi:

 "Liễu tỷ tỷ, Hứa đại ca, hôm nay hai người các ngươi ăn vận như vậy… là định ra ngoài sao?"

“Ừm?” Liễu Nhược Đằng hơi nghiêng đầu, khóe môi cong nhẹ, “Hạ cô nương còn chưa biết ư?”

“Biết chuyện gì?” Hạ Kiêm mờ mịt nhìn nàng lông mày khẽ nhíu lại.

“Tối nay trong phủ có yến tiệc, nói là để khoản đãi chúng ta… cùng với mấy vị thuật sĩ giang hồ.”

Nghe đến ba chữ “thuật sĩ giang hồ”, sắc mặt Hứa Trí hơi trầm xuống, đôi mày cũng theo đó khẽ nhíu.

“Thì ra là vậy…” Hạ Kiêm gật đầu, trong mắt thoáng hiện vẻ đăm chiêu. Nhớ tới yến tiệc lần trước do Trần phu nhân tổ chức, nàng không khỏi lặng lẽ đưa tay trái sờ lên cổ tay mình. Nơi đó vết thương cũ vẫn chưa lành hẳn, đầu ngón tay chạm vào làn da còn đau rát, ánh mắt cũng theo đó mà tối lại vài phần.

Như lời Liễu Nhược Đằng nói, sau khi từ viện của hai vị vai chính trở về Hạ Kiêm liền trở lại Khánh Linh Viện. Vừa vào tới sân trong liền nghe Thược Dược thấp giọng bẩm báo:

“Trần phu nhân truyền lời, tối nay mở đại yến khoản đãi các vị giang hồ khách nhân từ xa tới. Yến tiệc không nhỏ đã đặc biệt thỉnh mấy vị đầu bếp trứ danh trong thành, tiền viện giờ đã náo nhiệt đến mức không còn chỗ đặt chân.”

Thược Dược một mặt giúp Hạ Kiêm chọn xiêm y dùng cho buổi tiệc tối, một mặt sai bà tử ra ngoài mang theo hỏa đấu, cẩn thận là lượt xiêm y ép phẳng từng nếp gấp.

Hạ Kiêm cách xa cũng đã nghe thấy tiếng người xôn xao không dứt. Nàng bước ra ngoài, vén vạt váy, hơi kiễng chân ngó qua phía đối viện. 

Dưới ánh trăng sáng vằng vặc, quả nhiên thấy cửa nguyệt môn đối diện người qua kẻ lại không dứt. Từng nhóm hạ nhân bưng khay, bưng nồi, chén, gáo, bồn, khăn trải bàn viền chỉ vàng qua lại tấp nập. Ánh trăng lọt qua bình phong, in bóng một đám người đen nghìn nghịt, mơ hồ còn có thể ngửi thấy từ xa mùi tỏi phi thơm nức lan theo hơi nóng của nước luộc.

Đến khi chạng vạng buông xuống, mùi cơm càng thêm đậm đà, tựa hồ đã có thể khiến bụng người cồn cào. Thược Dược đang thay y phục cho Hạ Kiêm cũng không nhịn được mà nuốt nước miếng.

Hạ Kiêm khẽ cười:

 “Ngươi theo ta đến đó, lát nữa mang thêm một hộp đồ ăn trở về chia cho Tống mụ mụ các nàng cùng ăn.”

“Biểu cô nương thật tốt quá!” Thược Dược vui sướng ra mặt, vì vậy khi trang điểm cho Hạ Kiêm cũng đặc biệt dụng tâm, búi tóc vấn chỉnh tề, rủ xuống mấy lọn tơ mềm vừa xinh đẹp lại dịu dàng.

Chủ tớ hai người sải bước ra viện, đi ngang qua hai cánh cổng nhỏ, chỉ thấy từng tràng đèn cung đình sắc vàng rực treo nơi đầu hiên. Ánh đèn vàng nhạt chiếu lên phiến đá xanh sạch sẽ, phản chiếu bóng xiêm y lấp loáng trên người Hạ Kiêm, từng bước đi tựa như hoa rơi sóng nước.

“Thược Dược,” Hạ Kiêm khẽ nâng váy, hỏi nhỏ, “Đại biểu huynh đêm nay… có tới không?”

“Chuyện này…” Thược Dược thoáng chần chừ rồi đáp:

 “Nô tỳ cũng không rõ lắm. Đại công tử vốn thể nhược, không thích chen chúc nơi tiệc tùng, ngày thường đều là không đến. Có điều giờ có cô nương ở đây, biết đâu lần này lại khác.”

Nàng ấy nói xong, khóe miệng thoáng cong lên, dường như rất vui vẻ. Hạ Kiêm nghe đến đây, ánh mắt chợt lay động, lại bị một câu kia dẫn hướng suy nghĩ:

 “Biểu huynh ngày thường cũng không dự gia yến sao?”

“Vâng, chưa từng,” Thược Dược lắc đầu, không chút do dự, “Đại công tử vốn mang bệnh trong người, lại là người thông tuệ sớm. Năm mười hai tuổi đã đỗ tú tài nhưng từ sau khi thân phụ qua đời, thân thể càng ngày càng suy nhược, năm sau không bằng năm trước.”

“Vậy…” Hạ Kiêm trầm ngâm một thoáng, rồi chậm rãi hỏi:

 “Hắn rốt cuộc là mắc phải chứng bệnh gì?”

Nguyên tác có ghi, Bùi Quan Chúc mỗi năm đều phải dùng thuốc nhưng tác giả xưa nay chưa từng tường thuật rõ ràng nguyên nhân bệnh của hắn. Dù mang danh bệnh nhân, hắn lại được khắc họa như một sát nhân đầy thiên phú.

Gương mặt tựa Quan Âm, ánh mắt lại như Diêm Vương; ngoài nhu nhược trong lại sinh dị lực. Tâm cơ sâu thẳm, ra tay tàn độc động tác quỷ mị như u linh, hệt như một thanh đao giấu trong vỏ ngọc. Trong thế giới nơi cường giả như rừng, Bùi Quan Chúc chẳng khác nào một tồn tại không thể lay chuyển. 

Mà cái gọi là “có bệnh, phải dùng thuốc”, thoạt nhìn chẳng qua chỉ là nét bút chấm phá tùy tiện của tác giả, có cũng được không có cũng không sao, đến mức ít ai để tâm đến.

Chỉ là lúc này, Hạ Kiêm lại để tâm.

Bởi vì không có hào quang nhân vật chính che chở, bệnh này của Bùi Quan Chúc, rất có khả năng sẽ lấy mạng hắn.

“A…” Thược Dược cúi đầu đáp, vẻ mặt khó xử, “Chỉ nghe nói là bẩm sinh thể nhược, lúc còn trong thai đã mang bệnh. Còn cụ thể là bệnh gì, nô tỳ cũng không biết rõ.”

“Hắn chưa từng nói rõ thân thể mình không ổn chỗ nào sao?” Hạ Kiêm truy vấn.

Thược Dược còn đang định đáp lời, chợt nghe từ phía đối diện vọng đến một tiếng “thình thịch” nặng nề như có vật rơi xuống nước. Hai chủ tớ cả kinh sắc mặt Thược Dược lập tức đại biến, vội vàng bước lên chắn trước người Hạ Kiêm, một tay nhấc đèn cung đình run giọng gọi:

“Là… Là ai ở nơi đó?”

Hạ Kiêm hơi nghiêng thân mình từ phía sau nhìn ra, chỉ một ánh mắt liền thấy rõ phía đối diện, bên hồ sen có một người đang ngồi. Gió đêm hiu hắt lướt qua, thổi tung sợi dây đỏ buộc tóc của người nọ. 

Nhưng tiếng quát hỏi vừa rồi chẳng khiến hắn động dung, chỉ thấy hắn bình thản nhấc tay, ném cá mồi vào hồ, rồi tiện tay nhặt một viên đá nhỏ “thình thịch”, lại một tiếng rơi vào nước.

Động tác tuy nhàn nhã lại lộ ra một loại ác thú thú vị, lạnh nhạt mà thản nhiên.

“Ta biết là ai.” Hạ Kiêm kéo tay áo Thược Dược, khẽ nói:

 “Thược Dược, ngươi đi trước đến chủ thính, nói với biểu mẫu ta có chút việc một lát sẽ qua.”

“Chuyện gì mà để Hạ cô nương chậm trễ vậy?”

Phía đối diện truyền đến thanh âm người nọ, sau mấy tiếng “thình thịch” nữa, hắn mới chậm rãi đứng dậy, vỗ sạch tay dính nhớp từ trên phiến đá xanh nhảy xuống. Tiếng đế giày gỗ va chạm với nền đá vang lên trầm đục. Tóc dài nửa búi, còn lại buông đến tận thắt lưng người nọ thong thả bước đến gần hai chủ tớ.

Thược Dược như bị điểm huyệt, đứng ngây ra tại chỗ. Ở trong phủ đã nhiều năm, nàng thật sự chưa từng gặp qua đại công tử. Lần duy nhất thoáng thấy cũng là khi theo cô nương đến chủ thính, sau đó liền cúi đầu đi vội không dám ngẩng mặt.

Giờ phút này mới thực sự nhìn rõ dung mạo, dung nhan tuấn tú lại mang theo vẻ âm trầm khiến người khác bất giác rùng mình. Không giống những văn nhã công tử của thế gia danh môn, cũng không có nho nhã ôn hòa như lời đồn, trái lại ẩn giấu một loại tà khí lạnh lẽo khiến người ta khó dời mắt, mà càng không dám nhìn lâu.

Ánh mắt hắn dừng lại trên người Thược Dược, không chút che giấu mà bộc lộ vẻ chán ghét rõ ràng.

“Biểu… Biểu cô nương,” Thược Dược run rẩy mở lời “Nô tỳ đi trước đến chủ thính… Biểu cô nương… cũng nên mau đến cho kịp giờ…”

“Ừm.” Hạ Kiêm khẽ gật đầu, đợi bóng dáng Thược Dược khuất hẳn sau khúc quanh mới chuyển ánh mắt lại, dừng trên gương mặt Bùi Quan Chúc.

“Bùi công tử ở đây… là làm gì vậy?”

“Ta đang đợi Hạ cô nương.” Bùi Quan Chúc đáp lời, bỗng nhiên giơ tay về phía trước đưa thẳng đến ngay trước mặt nàng.

Một luồng mùi tanh nồng nặc xộc thẳng vào mũi. Trong lòng bàn tay hắn vẫn còn ướt nước, vương vãi thịt cá chưa rửa sạch, dính nhớp nháp vô cùng. 

Hạ Kiêm lập tức nhăn mày, vội đưa tay che mũi miệng, lui nửa bước, “Ngô ——!”

“Chỉ trách Hạ cô nương đến muộn, ta đợi lâu quá, tay cũng nhiễm đầy mùi rồi.” Hắn nheo mắt, đáy mắt tối thẫm lại không ánh đèn soi khiến con ngươi càng thêm đen như mực, sâu thẳm lạnh lẽo.

“…Bùi công tử, chờ ta làm gì?” Hạ Kiêm có chút không chịu nổi mùi tanh dính từ người hắn, trong lòng mắng thầm “quả thật là một kẻ điên” nhưng đối mặt thế này, nàng cũng không biết nên nói gì cho phải.

“Không biết nữa,” Bùi Quan Chúc nhún vai, động tác nhàn nhã như thể chẳng hề đặt điều gì trong lòng, lấy từ tay áo ra một chiếc khăn tay chậm rãi lau sạch tay, như thể lúc nãy vung bàn tay đầy cá vào nàng chỉ là một trò đùa nhỏ, “Chỉ là nghe nói tối nay trong phủ có yến tiệc, ta nghĩ cùng Hạ cô nương đi cùng một chuyến cũng không tệ.”

“Haha…” Hạ Kiêm cười gượng, trong bụng lại ngầm cảnh giác. Cái loại sát nhân biến thái như hắn trong đầu đang nghĩ gì ai mà đoán nổi? Chắc chắn không phải điều gì tốt đẹp.

Chỉ cách hồ sen vài bước đã đến chủ thính. Hai người còn chưa vào hẳn, bên trong đã vọng ra tiếng cười nói náo nhiệt. Một tiểu nha hoàn ánh mắt phức tạp, liếc nhìn hai người rồi cúi đầu dẫn đường. 

Bên trong phòng tiệc, đầy nha hoàn bà tử xiêm y sặc sỡ, mặt mày hồng nhuận cười đến cứng ngắc như tượng gỗ, vây quanh bốn phía như chặn đường thoái lui.

Hạ Kiêm đi sát sau lưng Bùi Quan Chúc, không hiểu sao lại không có chút sợ hãi nào.

Dù rõ ràng bầu không khí trong chủ thính hôm nay còn quái dị hơn lần trước, bởi vì thêm vào mấy vị giang hồ thuật sĩ ăn vận kỳ dị, khí trường càng thêm âm u.

Nhưng nàng không sợ.

Bởi vì bên cạnh nàng lúc này, là sát nhân biến thái khủng bố nhất toàn cuốn truyện này.

Nàng chậm rãi bước tới gần, vòng qua một bên đến đứng cạnh Bùi Quan Chúc, hai người đồng thời khom người hành lễ. Hạ Kiêm vừa ngẩng đầu, liền nhìn thấy Trần phu nhân ngồi ở chính vị, đôi mắt vô thần trừng lớn miệng hơi há, biểu cảm cứng đờ như chưa kịp hồi thần.

Một bà tử bên cạnh nhận ra khác lạ, nhẹ nhàng đẩy khuỷu tay Trần phu nhân, thấp giọng gọi: “Phu nhân?”

“Phốc.” Một tiếng cười khẽ phát ra từ bên cạnh.

Hạ Kiêm nghiêng đầu nhìn Bùi Quan Chúc, ánh mắt hắn thản nhiên nhìn về phía trước thần sắc lại như đang cười thầm một trò vui cực kỳ đắc ý.

Hạ Kiêm: …

Không lẽ… hắn thật sự đứng đợi bên hồ sen chỉ để cùng nàng xuất hiện hù dọa Trần phu nhân?

Nếu đã có thể dọa đến mức này, sao hắn không tự mình vào trước, hà tất phải lôi nàng theo cùng xuống nước? Chẳng lẽ… là muốn biểu đạt rằng quan hệ giữa hai người cũng không tệ lắm?

Trần phu nhân xưa nay vốn sợ hãi Bùi Quan Chúc, lần này thấy hắn cùng Hạ Kiêm sóng vai bước vào, sắc mặt lập tức biến hoảng ánh mắt nhìn Hạ Kiêm cũng thay đổi rõ rệt. 

Nếu như lần trước còn ân cần mời nàng ngồi bên cạnh thì nay lại lập tức siết chặt tay vịn ghế, im lặng không thốt ra lời, tựa hồ chỉ còn chút lý trí vì có các vị đại sư trừ tà bên người mà miễn cưỡng trấn định. Bằng không, e là đã sớm thất thố bỏ chạy khỏi tiệc.

Hạ Kiêm cũng chẳng muốn ngồi gần Trần phu nhân, dứt khoát bước tránh qua, len qua đám người rồi ngồi xuống bên cạnh đoàn vai chính. Còn chưa kịp chào hỏi Liễu Nhược Đằng, nàng đã nghe thấy một luồng hương lạnh nhè nhẹ lướt qua, là Bùi Quan Chúc không nhanh không chậm ngồi xuống bên cạnh nàng.

Hạ Kiêm: “…???”

Hạ Kiêm khẽ nhíu mày, quay đầu liếc nhìn người bên cạnh. Tuy ngày thường nàng vẫn giữ lễ, đối với Bùi Quan Chúc phần nhiều là kính nhi viễn chi, thậm chí có đôi khi còn phải cúi mình nhún nhường. Nhưng điều đó tuyệt không có nghĩa nàng cam tâm tình nguyện trở thành một quân cờ bị người khác lợi dụng, đặc biệt là một công cụ không rõ mục đích trong tay hắn. 

Dù biết rõ Bùi Quan Chúc đối với nàng chưa từng có nửa phần thiện cảm, thậm chí có thể nói là chán ghét đến cực điểm, chán ghét đến mức hận không thể tự tay giết chết nàng để trừ chướng mắt.

Nàng tuyệt đối không tin, hắn vừa rồi cố ý chờ nàng bên hồ sen, lại nhẹ nhàng đưa tay cùng nàng song hành đến chủ thính, tất cả chỉ vì đơn thuần muốn đồng hành dự yến. 

Chỉ sợ, một là muốn mượn nàng để làm rõ lập trường, đẩy nàng về phía trận doanh đối nghịch với Trần phu nhân, khiến người ngoài hiểu lầm nàng cùng hắn một lòng.

Hoặc là, hắn đã nhận định nàng cùng Trần phu nhân có chút thân tình, cho nên mới cố tình kéo nàng vào ván cờ này, khiến đôi bên trở mặt thành thù một lần là dứt sạch quan hệ.

Dù là vế nào, người bị tổn thương cuối cùng đều là nàng.

Ánh mắt giao nhau, tầm nhìn của Bùi Quan Chúc dừng lại nơi mi tâm khẽ nhíu của Hạ Kiêm, giữa hàng mày thanh tú tựa hồ có điều không thuận. Hắn hơi sững lại, thần sắc thoáng lay động, rồi bỗng nhiên nghiêng người tiến sát về phía nàng.

“Hạ cô nương tức giận?” Hắn hỏi giọng nói vừa thấp vừa nhẹ, gần đến mức nàng có thể cảm nhận hơi thở hắn chạm lên da.

Hạ Kiêm hoàn toàn không kịp đề phòng, cả người giật mình, theo bản năng nghiêng người tránh né. Không ngờ chiếc ghế hơi lệch, nàng mất đà ngả ngửa về phía sau.

“A ——!”

Tiếng thét ngắn ngủi vang lên. Một đôi tay lạnh lẽo như nước lập tức nắm lấy cánh tay nàng, vòng qua eo kéo nàng về lại.

Chiếc ghế ngã ra sau, đập xuống nền đá kêu “rầm” một tiếng vang dội. Trong khoảnh khắc, cả phòng yến lặng ngắt như tờ, tất thảy ánh mắt đều đổ dồn về phía hai người.

Hạ Kiêm nhắm chặt mắt, tới khi cảm giác nguy hiểm qua đi mới rón rén mở ra.

“Hạ cô nương hôm nay sao lại kỳ quặc như thế?” Bùi Quan Chúc hơi nhướng mày, khóe môi mang theo ý cười như có như không. Có điều hắn cũng không ngờ nàng lại phản ứng mạnh như vậy.

Chưa kịp nói gì, Hạ Kiêm đã hất tay hắn ra mặt lạnh nói một câu không dễ nghe, rồi tự mình dọn ghế ngồi trở lại, không thèm nhờ nha hoàn hỗ trợ.

Sắc mặt Bùi Quan Chúc trầm xuống thấy rõ.

Từ đó về sau, hai người không còn nói thêm câu nào. Trên vị trí chủ tọa, Trần phu nhân liếc sang, rồi chậm rãi quay đầu nhìn người Hồ thuật sĩ vận hắc y ngồi bên cạnh. Ánh mắt hai người giao nhau, sau một hồi Trần phu nhân khẽ gật đầu.

“Xung hỉ là chiêu tốt” vị thuật sĩ kia cất lời bằng tiếng Hán pha lẫn khẩu âm khác lạ, “Nhưng tẩy uế mới là trọng yếu.”

Hắn lấy từ trong túi ra một xấp đồng tiền cổ, hai tay dâng lên trước mặt Trần phu nhân:

 “Đây là tịnh hối đồng, mang từ Nam Sơn Đông Chu tự. Vật này có thể trừ tà, hộ thân người đắc được có thể bình an. Phu nhân có thể tự giữ lấy hoặc phân phát cho người thân.”

“Đa tạ đại sư.” Trần phu nhân vô cùng cảm kích, có lẽ do bị trấn an tinh thần, sắc mặt cũng khá hơn trước nhiều. Bà cầm xấp đồng tiền đưa cho nhi tử:

 “Trác Nô, ngươi còn nhỏ đi phát cho mọi người một ít.”

Trác Nô ngoan ngoãn lĩnh mệnh, vừa mới định rời ghế lại bị mẫu thân kéo lại, ghé sát tai căn dặn:

 “Đây là thứ tốt, không được đưa cho Kính Nô. Phần của nó ngươi giữ lại cho ta.”

“Vâng, mẫu thân.” Trác Nô cúi đầu đáp, cẩn thận xuyên qua tiệc rượu phát tiền đồng cho từng người. Rất nhanh, đến lượt khu vực vai chính.

“Cái gì đây?” Hứa Trí nhận một đồng, mở miệng hỏi.

“Là tịnh hối đồng, dùng để trừ tà bảo bình an.” Trác Nô trả lời, Liễu Nhược Đằng và Hạ Kiêm mỗi người cũng nhận một đồng.

Hạ Kiêm đang cúi đầu thở nhẹ, ánh mắt vô thức liếc sang chỉ thấy Bùi Quan Chúc vẫn ngồi nguyên vị trí ban nãy, tay cầm chén trà sứ Thanh Hoa dáng vẻ bình tĩnh lãnh đạm. Trên bàn hắn không có đồng tiền nào.

Hắn không được phát sao?

“Bùi công tử.” Hạ Kiêm khẽ gọi, kéo ghế ngồi lại gần sát đến mức có thể nghe thấy nhau thở nhẹ.

“Làm gì?” Bùi Quan Chúc cong môi cười nhạt, ánh mắt vẫn lạnh nhạt như xưa “Trên người ta còn mùi cá tanh, tránh xa ra một chút kẻo lại làm Hạ cô nương mất hứng.”

“Không khó ngửi chút nào.” Hạ Kiêm mỉm cười, “Ta có lễ vật muốn tặng công tử, ngươi đưa tay ra.”

“Gì?” Hắn không nhúc nhích ánh mắt cảnh giác.

Ánh nến đung đưa, chiếu lên khuôn mặt thiếu nữ, ánh mắt nàng trong suốt giọng nói dịu dàng có phần mềm nhẹ lạ thường:

 “Bùi công tử, duỗi tay ra đi.”

Bùi Quan Chúc cùng nàng đối diện hồi lâu, cuối cùng không nhịn được đưa ra bàn tay tái nhợt.

Hạ Kiêm nghiêm túc cẩn thận đặt đồng tịnh hối nàng vừa nhận vào lòng bàn tay hắn.

Bùi Quan Chúc liếc mắt nhìn kỹ, bật cười khẽ, “Ta còn tưởng là vật gì quý báu. Hạ cô nương thật nghĩ ta coi trọng thứ này sao?”

“Không đâu.” Hạ Kiêm nghiêng đầu, cong môi cười tiến lại gần hơn, “Ta không nghĩ ngài hiếm lạ. Chỉ là… ta vui lòng tặng, Bùi công tử có muốn hay không thì ta cũng không quản được.”

Ánh nến lung linh soi vào đôi mắt long lanh như nước, chiếu lên làn da trắng như ngọc, nụ cười nàng vừa mềm mại vừa chân thành, như con mèo nhỏ nghiêng đầu

chạm tay người.

Bùi Quan Chúc ngẩn ra nhìn nàng, hàng mày chợt cau lại.

“Hạ cô nương cười... thật kỳ quái.”

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc