Xuyên Thư: Trói Buộc Cùng Nam Phụ Bệnh Kiều

Chương 14: Xuyên mộng

Trước Sau

break

Bùi Quan Chúc nói xong câu kia liền thu tay lại, khẽ siết lấy tịnh hối đồng trong lòng bàn tay rồi quay người rời đi, bóng lưng cao gầy chìm vào ánh nến chập chờn, mơ hồ không rõ biểu cảm.

Hạ Kiêm cúi mắt, ánh nhìn vô thức rơi xuống đôi đũa ngọc đặt trước mặt hắn. Đũa vẫn sạch sẽ như mới đến một vệt nước sốt cũng chưa từng dính. Rõ ràng từ đầu đến cuối, hắn chưa hề động đến một món ăn nào.

Nàng thu lại tâm tư, đang tính lặng lẽ dùng xong bữa thì bên tai truyền đến một thanh âm cung kính:

“Biểu cô nương.”

Là Vương bà tử là người hầu bên cạnh Trần phu nhân đứng ở bậc thềm, chắp tay khom người.

“Phu nhân cho gọi, nói có chuyện muốn cùng cô nương nói riêng.”

“Ừm.” Hạ Kiêm đáp nhẹ, đưa phần đồ ăn thừa trong tay cho Thược Dược cầm lấy, rồi chậm rãi bước lên bậc đá, tà váy khẽ quét mặt đất nhẹ nhàng mà kín đáo.

“Vương mụ mụ” nàng nghiêng đầu hỏi, “Biểu mẫu gọi ta có chuyện gì vậy?”

Vương bà tử mỉm cười đáp, nếp nhăn hai bên khóe mắt hằn sâu theo năm tháng:

 “Biểu cô nương vào rồi sẽ biết. Phu nhân đã chờ sẵn bên trong.”

Nụ cười ấy dù có phần chân thật, nhưng qua nhiều năm quen nhìn giả dối, nay dù là thiện ý vẫn chẳng thể khiến người khác thấy ấm áp.

Vương bà tử đưa nàng tới tiểu các viện phía Đông. Tường vách quét sơn đàn hương, mùi hương trầm thấm đượm trong không khí, từng cánh gió nhẹ lướt qua cũng mang theo hơi ấm phật đường.

Trần phu nhân đang ngồi ngay ngắn trên bồ đoàn trước mặt đặt một bàn tử đàn, tay lần chuỗi Phật châu, dáng vẻ trang nghiêm lạnh nhạt. Thấy Hạ Kiêm vào bà chẳng buồn vòng vo, đi thẳng vào chính sự:

“Ngày mai, ngươi cùng Kính Nô đến tĩnh chùa ở lại bốn ngày. Bên kia đã thu xếp chỗ ở ổn thỏa.”

Lời nói như nước lạnh rót thẳng xuống đầu. Chưa kịp phản ứng, Hạ Kiêm chỉ cảm thấy trong lòng dấy lên vô số dấu chấm hỏi. Nàng đang định hành lễ lui bước thì Trần phu nhân lại đột ngột nói thêm, giọng điệu nhẹ như không rơi vào tai lại khiến người không khỏi cảnh giác.

“Ta nghe nói… giếng sau viện là do ngươi cho người phong lại?”

“Vâng.” Hạ Kiêm đáp, thần sắc không đổi.

Trần phu nhân nhẹ nhàng “Ừm” một tiếng, khóe môi thoáng cong lên tựa tiếu phi tiếu, “Trở về sớm một chút, nghỉ ngơi đi.”

Một đêm sự việc liên tiếp phát sinh, đều là những chuyện quỷ dị khó bề phân rõ. Hạ Kiêm trằn trọc không yên đến khi mơ màng sắp thiếp đi, bỗng nhiên "Bang!" một tiếng vang lớn chấn động cả thần hồn.

Nàng bừng tỉnh từ trong cơn mộng, toàn thân còn chưa kịp kịp phản ứng, liền phát hiện trên cổ mình mặt dây chuyền Hắc Thủy Tinh bỗng dưng phát ra quầng sáng nhàn nhạt, nhấp nháy mờ mờ.

Rồi, trong đầu nàng vang lên một giọng nói máy móc, lạnh băng:

“Chúc mừng ký chủ, đạt được trói định nhân vật Bùi Quan Chúc 5 điểm tín nhiệm giá trị, hệ thống đã tự động kích hoạt giao mộng hình thức, thỉnh ký chủ chuẩn bị truyền tống.

 3”

“Chờ đã! Cái gì mà giá trị tín nhiệm?!”

“2” “1”

Một luồng bạch quang lóa mắt tràn ngập tầm nhìn.

Chờ khi Hạ Kiêm mở mắt ra, trước mặt đã không còn là bóng đêm yên tĩnh nơi khuê phòng. Trời sáng rực rỡ, ánh mặt trời xuyên qua tầng tầng lá xanh lay động rọi xuống hóa thành quầng sáng nhảy nhót nơi đất. 

Gió nhẹ thổi qua, hương cỏ cây dập dờn. Nàng ngẩng đầu, chỉ thấy một mảnh lâm viên đầy cây cối, lá xanh rậm rạp thỉnh thoảng có chim hót xa xa.

Cúi đầu nhìn lại nàng đang ôm một chậu gỗ đầy y phục dơ bẩn, bên trong toàn là xiêm y chưa giặt, dính bùn, dính nước dơ đến khó tả.

Mà đáng sợ hơn là tay nàng sưng phù, thô ráp, màu da đen sạm còn vương đầy nước bẩn, móng tay cong lên, nhét không ít bùn đất.

Chỉ có điều... trên cổ tay ấy lại lấp lánh một chiếc vòng tay vàng ròng, chói đến mức không hợp thời chút nào.

“Cái… này là…” Hạ Kiêm hít sâu một hơi, cố ép bản thân trấn định, “Ta... xuyên mộng thật sao? Đây là mộng của Bùi Quan Chúc?”

“Cũng không hẳn.”

“Ý gì là không hẳn?!”

Hệ thống thản nhiên giải thích:

“Nơi đây là thế giới đầu tiên cũng chính là thế giới trong sách. Ký chủ vốn thuộc về thế giới thứ hai, hai nơi vốn dĩ không thể giao nhau. Nhưng thông qua cảnh trong mộng có thể làm cầu nối.

Bởi ký chủ là người ngoài, không thể chủ động xuyên mộng, chúng ta buộc phải mượn giấc mơ của nhân vật trói định là Bùi Quan Chúc để ký chủ tạm thời đặt chân vào thế giới này.”

Hạ Kiêm hít sâu, trong lòng âm thầm mắng một câu, cái này mà gọi là cộng mộng? Rõ ràng là mượn người ta nằm mơ để cưỡng chế đưa nàng xuyên vào, có khác gì đi nhờ xe người ta mà còn không báo trước!

“Ta hỏi ngươi một vấn đề, vừa rồi ngươi nói cái gì… giá trị tín nhiệm là sao?”

“Là chỉ độ tin tưởng của nhân vật trói định là Bùi Quan Chúc đối với ký chủ. Tín nhiệm càng cao, quyền hạn càng nhiều. Có thể dùng điểm tín nhiệm đổi lấy kỹ năng hoặc năng lực đặc biệt, xem như là bàn tay vàng mà hệ thống hỗ trợ cho ký chủ.”

Hạ Kiêm nhíu mày:

 “Bàn tay vàng gì? Ta hiện tại nghe một chút, xem có đáng để chịu khổ như vậy không.”

“Ba lựa chọn cơ bản: Rắn rết mỹ nhân, trời sinh quái lực, tàn nhẫn độc ác.”

Hạ Kiêm: “…”

Sao càng nghe càng thấy không đúng lắm?

Hai cái đầu còn có thể hiểu được… nhưng cái cuối cùng “tàn nhẫn độc ác” cái này cũng tính là bàn tay vàng?

Hệ thống thản nhiên nói:

 “Sau khi nhận được ba bàn tay vàng này, mỗi lần ký chủ muốn giết người chúng ta có thể tự động thiết lập chế độ mờ cảnh tượng cho thị giác, âm thanh cũng có thể điều chỉnh thành nhẹ nhàng êm dịu. Giết người... sẽ không còn khủng bố nữa.”

Hạ Kiêm: “……”

“Thứ này gọi là tàn nhẫn độc ác sao? Chẳng phải là đang tự lừa mình dối người thôi à. Bùi Quan Chúc kia mới thật sự là tàn nhẫn độc ác… Hử?”

Nàng đăm chiêu nhìn lại ba cái ‘bàn tay vàng’ của mình, lắp bắp hỏi:

 “Khoan đã… ba cái này… chẳng phải đều là của Bùi Quan Chúc sao?”

Rắn rết mỹ nhân: dung nhan khuynh thành, là đệ nhất sắc của toàn quyển sách.

Trời sinh quái lực: tuy không giỏi đấu pháp tinh vi như nam chính, nhưng sức mạnh bẩm sinh lại tà dị quỷ mị, khiến kẻ địch không kịp trở tay.

Tàn nhẫn độc ác: đối mặt với người già, phụ nữ hay trẻ nhỏ cũng không chút nương tay, sát phạt quyết đoán không hề chớp mắt.

“Ký chủ nói không sai,” hệ thống đáp giọng điệu không có lấy nửa phần chột dạ.

 “Nếu đã là đồng đội bị trói định thì những bàn tay vàng này… tự nhiên cũng sẽ ‘phục chế’ theo.”

Đúng là trò đùa của số phận.

Hạ Kiêm thật muốn chửi thề, khóe miệng co giật, chỉ cảm thấy thế giới này như giữa trưa hè gay gắt, hơi nóng từng đợt bốc lên nướng đến phiến đá xanh cũng muốn tan chảy. 

Bộ áo vải thô dính sát lấy người, mồ hôi khiến làn da dính nhớp tỏa ra một mùi chua nồng nặc khó chịu.

Này... rốt cuộc là thân thể của ai?

Đáng tiếc xung quanh không có gương, nàng đành phải quan sát hoàn cảnh xung quanh. Tiểu viện này nhìn quen mắt đến lạ, nàng có thể chắc chắn nơi này chính là Bùi phủ. Chỉ là, so với ký ức trong đầu, Bùi phủ lúc này đã khác biệt rất nhiều.

Khắp sân trồng đầy hoa cỏ cây cối, ven tường đặt từng chậu từng chậu cây quý trong bình hoa tinh xảo. Lá xanh xum xuê che rợp ánh nắng, thoạt nhìn thì hài hòa mỹ lệ nhưng nhìn lâu chỉ thấy một luồng khí tức đè nén, khiến người ta ngạt thở không thoải mái.

Hạ Kiêm nhớ năm xưa bà nội từng dặn “trong nhà không nên nuôi quá nhiều cây xanh. Cây nhiều thì vượng nhưng vượng… không nhất định là người.”

Một cảm giác mơ hồ bất an dâng lên trong lòng.

Nàng siết chặt viên hắc thủy tinh trên cổ, cố trấn định, cất bước đi về phía trước. Bỗng dưng…

“Kẽo kẹt… kẽo kẹt…”

Âm thanh là lạ vọng ra từ sân đối diện, từng đợt từng đợt réo rắt như có như không…

Xuyên qua từng lớp sân viện sâu hun hút, vòng qua những lùm cây cao lớn không rõ tên gọi cùng từng chậu cây quý đặt trong bình ngọc tinh xảo, Hạ Kiêm rốt cuộc cũng tới được nơi quen thuộc trong ký ức.

Là sân của Bùi Quan Chúc.

Thế nhưng nơi này… so với hình ảnh trong trí nhớ lại hoàn toàn khác biệt. Trong ký ức nàng nơi ấy chỉ là một khoảng sân hoang vắng, chỉ có một giếng nước cạn khô bụi bặm phủ kín. 

Sân này bốn góc tường chất đầy các chậu hoa quý giá, giữa sân lại có núi giả, dòng nước róc rách uốn quanh, không khí mát mẻ mà thanh u. Mấy tiểu nha hoàn ăn mặc chỉnh tề đứng hai bên dáng vẻ cung kính.

Ngay cả phòng ở mà Bùi Quan Chúc từng cư trú cũng đổi khác hoàn toàn. Trước cửa treo rèm thủy tinh vàng óng, dưới ánh mặt trời chiếu rọi phản chiếu từng tia sáng rực rỡ, khiến người ta lóa mắt không dám nhìn thẳng.

Ngay khi Hạ Kiêm bước vào sân, thanh âm "kẽo kẹt… kẽo kẹt…" kia càng trở nên rõ ràng hơn. Nàng theo tiếng động nhìn lại, mới phát hiện phía trái sân có một chiếc đu dây thật lớn làm bằng gỗ mun, trên đó ngồi một tiểu đồng mặc áo tuyết thanh sắc.

Mỗi lần đu đẩy lên, đều như thể muốn bay thẳng lên trời cao. Có lúc tiểu đồng còn cố ý buông tay, tạo cảm giác kinh hoàng đến nghẹt thở. Mấy nha hoàn bên cạnh chỉ biết cười khúc khích, hoàn toàn không chú ý đến trò nguy hiểm kia.

Hạ Kiêm bị dọa toát mồ hôi lạnh, đang định bước nhanh tới ngăn cản thì phát hiện hai chân như đổ chì nặng nề đến không thể cất bước.

“Cấm ký chủ thay đổi nhân thiết của nhân vật.”

Cái quỷ gì thế này?!

Ta còn chưa biết rốt cuộc mình là ai mà!

Hạ Kiêm lười tranh cãi cùng cái hệ thống chết tiệt kia, nếu không thể chạy vậy thì nàng sẽ đi từng bước một.

Nàng chậm rãi thử điều khiển thân thể, từng bước một đi về phía bàn đu. Rất nhanh, nàng đã đến bên cạnh tiểu đồng.

Tiểu đồng kia sở hữu đôi mắt đen nhánh như hạt nho vừa chín, vừa nhìn thấy nàng thì vội vã kìm lại bàn đu đang bay cao, để nó chậm rãi dừng lại. Lúc này, Hạ Kiêm mới nhìn rõ khuôn mặt đứa trẻ ấy.

Không thể sai được.

Dù trên chân phải tiểu đồng không mang chiếc vòng vàng đặc trưng của Bùi Quan Chúc nhưng Hạ Kiêm vẫn chắc chắn, đây chính là Bùi Quan Chúc.

Chỉ có hắn mới có thể mang dáng vẻ ấy từ nhỏ.

Đứa trẻ ấy chừng sáu, bảy tuổi làn da trắng như tuyết, không tròn trĩnh kiểu trẻ thơ mà là khuôn mặt trái xoan tinh xảo, nét nào ra nét nấy như được chạm khắc. Đôi mắt phượng thượng chọn đen láy, loáng thoáng ánh nước, cánh môi mỏng đỏ au, dung mạo kia thậm chí còn xinh đẹp hơn cả tiểu cô nương.

Tiểu Bùi Quan Chúc nhìn thấy nàng, lập tức nhoẻn cười đến mức không thấy mắt, dang tay nhỏ nhào tới, gọi một tiếng:

“Tần mụ mụ!”

Hạ Kiêm loạng choạng một bước, rốt cuộc cũng hiểu rõ thì ra nàng lại xuyên đến thân thể của một bà tử trong Bùi phủ. Mà xem thái độ thân mật kia, đứa nhỏ Bùi Quan Chúc này hình như còn cực kỳ thân thiết với vị “Tần mụ mụ” này.

“Tần mụ mụ, ngươi làm xong việc rồi chứ? Có rảnh chơi với Kính Nô một lát không?”

Ngay lúc ấy, trước mắt nàng đột nhiên hiện lên một giao diện trong suốt. Trên cùng là dòng chữ:

【Thỉnh ký chủ lựa chọn】

Bên dưới là hai lựa chọn như lời thoại kịch bản:

【Phải nô đã làm xong việc, lập tức tới bồi Đại công tử chơi.】

【Vẫn chưa làm xong, nhưng nô nhớ Đại công tử nên qua xem trước.】

…Hảo gia hỏa.

Cách tương tác thì kỳ quái nhưng ít ra Hạ Kiêm cũng thở phào nhẹ nhõm đây vẫn là lựa chọn, không phải trực tiếp bị ép “ooc”.

Nàng hít sâu một hơi, lựa chọn câu đầu tiên.

 “Phải, nô làm xong việc rồi liền tới bồi Đại công tử chơi.”

“Thật tốt quá!”

Tiểu nam đồng thân hình nho nhỏ chỉ cao đến ngực nàng, hai cánh tay mảnh dẻ lập tức ôm chầm lấy Hạ Kiêm, không hề để ý đến mùi mồ hôi và quần áo vải thô trên người nàng.

“Ta còn tưởng Tần mụ mụ không rảnh rỗi…”

Hạ Kiêm sửng sốt. Nàng không ngờ được tiểu Bùi Quan Chúc lại thân thiết với nguyên chủ như thế.

Hai cánh tay nhỏ kia gắt gao siết chặt lấy eo nàng, dính sát vào bụng như muốn hòa tan vào xương thịt nàng vậy. Cảm giác khiến người ta không khỏi rùng mình.

Hạ Kiêm khẽ nhíu mày, đẩy nhẹ ra. Tiểu Bùi Quan Chúc vội buông tay, ngẩng khuôn mặt tinh xảo lên nhoẻn cười như một tiểu đoàn tuyết:

“Có phải ta ôm Tần mụ mụ khó chịu không? Ta chỉ là… chỉ là muốn để ngươi biết, ta nhớ ngươi bao nhiêu thôi.”

Lời nói kia… nghe sao lại kỳ quái đến lạ.

Hạ Kiêm âm thầm đánh giá. Không biết có phải hài đồng nào cũng đều quái dị như thế, hay là... chỉ có "sát nhân" từ nhỏ đã mang theo chút gì đó bất thường?

Tiểu Bùi Quan Chúc đưa tay dắt lấy tay nàng. Hạ Kiêm phản xạ siết chặt lại, rồi mới phát hiện tay đứa nhỏ này… gầy đến đáng sợ.

Nàng chưa từng thân thiết với trẻ con, nhưng trong ấn tượng bàn tay trẻ con hẳn phải tròn trịa mũm mĩm, mu bàn tay còn có lớp thịt mềm như bánh bao. Vậy mà tay của Bùi Quan Chúc lại khẳng khiu, xương xẩu như móng gà. 

Lực đạo nàng hơi mạnh một chút cũng khiến nàng hoảng hốt, vội nới lỏng tay.

Lúc nhỏ hắn đã gầy như vậy sao? Hay là… quá kén ăn?

Nghĩ tới đêm qua trong phủ mở yến, hắn ngồi ngay bên cạnh nàng cả bàn đầy sơn hào hải vị, vậy mà hắn không hề động lấy một chiếc đũa.

Hạ Kiêm để mặc bản thân bị dẫn đến dưới mái hiên, nơi bóng râm mát dịu. Nàng vừa ngồi xuống thì nhìn thấy trên nền phiến đá xanh đặt hai cục đá nhỏ được đẽo gọt thành hình người đơn sơ.

Chẳng lẽ là muốn cùng nàng chơi trò… đóng giả làm gia đình?

Một nụ cười nhẹ lướt qua môi nàng. Xem ra "sát nhân" khi còn bé cũng từng là một đứa trẻ bình thường.

Nàng vừa nghĩ vậy, đã thấy tiểu Bùi Quan Chúc ngồi xổm đối diện, cầm lấy hòn đá nhỏ bới trong đất một hồi rồi rút ra thứ gì đó lấp lánh sáng, hí hửng chạy lại.

Hạ Kiêm nghiêng đầu, không hề phòng bị mà mở rộng hai tay, chờ một món đồ chơi ngây thơ nào đó…

Thế nhưng tiểu hài tử lại đặt vào tay nàng một con dao nhỏ, lưỡi bén lạnh ánh sáng sắc ngời nơi đầu mũi dao khiến nàng sững sờ tại chỗ.

 

 

 

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc