Xuyên Thư: Trói Buộc Cùng Nam Phụ Bệnh Kiều

Chương 15: Xuyên mộng

Trước Sau

break

Tiểu Bùi Quan Chúc cười khẽ, nụ cười trong trẻo tựa ánh trăng đầu thu, “Tần mụ mụ, hôm nay lại giúp ta khắc tượng nhỏ nhé? Được không?”

Thì ra là muốn nàng khắc tượng.

Hạ Kiêm nhẹ nhàng thở ra một hơi, vừa định cúi đầu xem xét hai tượng đá nhỏ kia, bỗng nhiên cảm thấy một đôi bàn tay bé xinh khẽ áp lên khuôn mặt nàng.

Tiết trời oi nồng như nung, thân thể nàng ngồi yên bất động cũng đã rịn đầy mồ hôi. Vậy mà tiểu Bùi Quan Chúc lại chẳng vướng một giọt, bàn tay nhỏ mát lạnh tựa băng tuyết, nhẹ nhàng lướt trên má nàng như muốn xoa dịu.

“Tần mụ mụ, người làm sao vậy?”

Hắn nghiêng mình lại gần, đôi mắt đen nhánh trong veo như ngọc lưu ly, ánh nhìn sáng rực khiến Hạ Kiêm khựng lại. Nàng muốn nói điều gì đó để giải thích, song môi mấp máy mãi mà chẳng thành lời.

“Tần mụ mụ hôm nay thật kỳ lạ,” tiểu Bùi Quan Chúc nghiêng đầu, đôi mắt tròn xoe đen láy không chớp “Người là bị bệnh sao?”

Ngay lúc ấy, trước mắt Hạ Kiêm lại hiện lên giao diện quen thuộc cùng những lựa chọn đã quá đỗi thân thuộc.

Nàng âm thầm cảm tạ ông trời khẽ đáp, “Thân mình nô có chút khó chịu công tử chớ lo, khắc tượng đá nhỏ vẫn khắc được.”

“Ừm.” Tiểu Bùi Quan Chúc ngoan ngoãn gật đầu, dễ dàng tin lời nàng, không truy hỏi thêm nửa câu về bệnh tình. Chỉ nhẹ nhàng ôm lấy cánh tay nàng ngồi sát bên cạnh, đôi mắt chăm chú nhìn nàng cầm lấy hai pho tượng đá nhỏ, chợt bật cười khúc khích.

Hạ Kiêm quay đầu nhìn lại, chỉ thấy tiểu nam hài cười rạng rỡ lộ ra hàm răng trắng muốt như hạt sen non “Tần mụ mụ cuối cùng cũng lại đến giúp ta khắc tượng nhỏ. Ta tự mình khắc mãi không nên hình, mấy ngày qua làm bị thương tay không biết bao lần.”

Hắn vừa nói vừa đưa bàn tay nhỏ nhắn trắng bệch ra trước mặt. Hạ Kiêm rũ mắt nhìn xuống, quả nhiên trông thấy nơi khe hở giữa những ngón tay nõn nà kia mơ hồ ẩn hiện một vết thương đỏ tươi, da thịt bị rạch toạc vết đao còn mới, rõ ràng là do dùng sức quá độ mà thành.

“Trong phủ này, hạ nhân đông đảo đến tột cùng còn thiếu thứ gì chứ? Sao những việc nặng nhọc, dơ bẩn lại cứ phải để Tần mụ mụ gánh lấy? Tần mụ mụ chỉ cần khắc tưởng nhỏ cho ta là đủ rồi.”

Hạ Kiêm mím môi, cố gắng cong khóe miệng nở nụ cười trong lòng không khỏi cảm khái, Bùi Quan Chúc thuở nhỏ quả thật rất lưu luyến cái danh xưng “Tần mụ mụ” này.

“Cho nên” tiểu nam hài nghiêng đầu, đầu ngón tay lạnh lẽo đặt nhẹ lên đầu gối nàng, thanh âm mềm nhẹ mà cố chấp “hôm nay mặc cho thân thể Tần mụ mụ thế nào, cũng phải khắc xong cho ta mặt của tượng nhỏ này được không?”

Ngón tay hắn tái nhợt, trắng đến gần như không có máu chảy dưới làn da. Qua lớp vải mỏng Hạ Kiêm cảm nhận được từng tia lạnh giá thấm vào tận lòng.

“Không có mặt, tượng nhỏ nhìn thật đáng thương… Ta nhìn cũng sẽ thấy buồn lòng. Phải có mặt mới được.”

Lời nói nhẹ tênh, nghe qua như chẳng có gì sai trái, thế nhưng lại khiến lòng người dấy lên cảm giác mơ hồ khó tả. Như tế phẩm đặt lên bàn thờ sai vị trí, như cánh hoa cắm lầm bình nước lã.

Hạ Kiêm gật đầu không đáp gì thêm, chỉ lặng lẽ nâng hai pho tượng đá nhỏ trong tay lên. Một cái đã gần hoàn chỉnh, cái còn lại mới chỉ khắc được đôi mắt, mờ nhòe như những đường vân mơ hồ.

Nàng hít một hơi thật sâu, tay cầm dao nhỏ lòng còn đang phân vân nên bắt đầu từ đâu vậy mà cánh tay đã theo bản năng mà chuyển động. Lưỡi dao sắc bén nhẹ nhàng lướt qua bề mặt đá, tỉ mỉ khắc lên từng đường nét của khuôn mặt.

Tiểu Bùi Quan Chúc ngồi bên cạnh, đôi tay nhỏ nâng lấy gò má, đôi mắt đen trắng rõ ràng sáng rực như sao đêm chăm chú nhìn chằm chằm vào động tác khắc họa của nàng.

Hắn thật sự... rất cao hứng.

Không cần ngưỡng mộ người khác, hắn cũng muốn có một tượng nhỏ thuộc về chính mình.

Nghĩ đến đây, tiểu nam hài nhẹ nhàng áp má vào cánh tay “Tần mụ mụ” nụ cười rạng rỡ như hoa xuân vừa hé nở, sáng bừng như ánh dương soi rọi lên gương mặt nhỏ nhắn.

Hạ Kiêm lặng lẽ điêu khắc, tay không ngừng nghỉ từ khi trời còn sáng cho tới lúc chân trời dần ngả sắc hoàng hôn. Ánh ráng đỏ lan dần trên nền trời xanh thẳm, tựa như có ai đó dùng cọ thấm màu son đào quét ngang phía xa.

Rốt cuộc cũng khắc xong.

Nàng xoay cổ nhức mỏi, tay run nhẹ thả con dao xuống đất. Pho tượng đá khắc ra một tiểu oa nhi có đôi mắt dài như hạt đậu xanh, môi khẽ cong đầy kiên nghị sống mũi được vạch bằng một đường khắc đơn sơ. Dáng dấp chẳng những không đẹp, còn mang theo vài phần quen mắt mơ hồ nhưng nhất thời không rõ giống ai.

Hạ Kiêm nhíu mày. Nếu tự tay nàng khắc, có khi còn tỉ mỉ ưa nhìn hơn đôi chút.

Không biết Bùi Quan Chúc có thích hay không, nàng khẽ quay đầu lại. Lại thấy tiểu hài tử kia vẫn đang nép vào tay nàng, đôi mắt nhắm nghiền ngủ say tự lúc nào.

Một khoảnh khắc dịu dàng thoáng qua nơi khóe mắt.

Hạ Kiêm bỗng cảm thấy nếu tiểu hài tử đều ngoan ngoãn như Bùi Quan Chúc, chờ đợi suốt một buổi chiều mà chẳng hề khóc nháo, lại còn đáng yêu đến thế... thì sinh vật tên gọi “hài tử” kỳ thực cũng rất khả ái.

Nàng nhẹ giọng lựa chọn một đối thoại:

 “Thiếu gia, nô đã khắc xong.”

“Ưm ——?”

 Tiểu nam hài mở mắt, nghe rõ lời nàng nói liền lập tức phấn khởi ánh mắt sáng rỡ, “Tốt quá! Tần mụ mụ! Cảm ơn người!”

Hắn chẳng chê mặt tượng xấu hay đẹp, chỉ chăm chú dùng đầu ngón tay vuốt ve khuôn mặt kỳ quặc kia, vẻ vui mừng không giấu được mà lan đầy nét mặt. Tay thì ôm lấy tượng nhỏ, tay lại vòng qua ôm Hạ Kiêm, siết đến mức khiến nàng vừa buồn cười vừa hơi xót xa.

Một pho tượng xấu như vậy... rốt cuộc có gì khiến hắn thích đến thế?

Ngay lúc Hạ Kiêm đang định khẽ vỗ đầu hắn, đột nhiên nghe nơi xa vọng lại tiếng chuông gió cổ xưa vang khẽ như tiếng ngân từ giấc mộng.

Chung quy vẫn là hài tử, nét mặt không giấu được tâm tư.

Hắn hơi nhăn mày, đôi mắt như hắc diệu thạch sáng lên trong chiều tà khẽ nói:

 “Đáng tiếc quá, Tần mụ mụ... a mẫu đã trở về rồi, ta không thể tiếp tục cùng người chơi nữa.”

Hạ Kiêm khẽ thở dài trong lòng, bật cười. Có lẽ, mỗi một tiểu hài tử khi nghe nói người lớn trong nhà đột ngột trở về đều sẽ lập tức thu liễm dáng ngồi, nghiêm trang như đã quen việc. Bùi Quan Chúc lại là kẻ sớm có linh tánh, e rằng việc hắn gánh vác so với người thường lại càng nặng nề.

Nàng trông thấy tiểu Bùi Quan Chúc cúi đầu phủi bụi bám nơi áo hạ sam sắc tuyết thanh, ôm lấy tượng khắc rồi đứng dậy, bước chân vội vã xoay người rảo bước rời đi.

Hạ Kiêm vốn không có nơi nào để đến, bèn lẳng lặng theo sau.

Chỉ thấy tiểu nam hài không trở về trạch viện vốn thuộc về hắn, mà lại vòng qua một góc tường loang lổ rêu phong, tránh đi đám nha hoàn đang đứng cạnh hàng lang tiếp tục men theo một con lối nhỏ dẫn đến hậu viện tĩnh lặng hiếm người qua lại.

Đi ngang qua từng bụi cây, lớp lớp hoang thụ chen chúc vươn cành cao rạp, Hạ Kiêm bắt đầu ngửi thấy một mùi tanh tưởi nồng nặc. Nàng ngẩng đầu chỉ thấy bên trong khu đất hoang kia có đặt một chiếc lồng sắt lớn.

Chiếc lồng ấy đã mục nát rỉ sét, vừa nhìn đã biết là dùng để nhốt heo chó hoặc súc sinh khác. Từng khe lồng còn bốc lên một mùi hôi thối đặc trưng, khiến người nghe cũng muốn buồn nôn. 

Hạ Kiêm cau chặt mày, đang định bước lên ngăn cản hắn, thì đột nhiên nhìn thấy tiểu nam hài động tác hết sức thuần thục vén áo lên, khom người chui vào trong lồng sắt bẩn thỉu ấy.

“Ai?”

Hạ Kiêm không kịp kìm nén, buột miệng bật thốt kinh hô một tiếng.

Tiểu Bùi Quan Chúc vẫn ôm chặt tượng khắc trong tay ngẩng đầu nhìn nàng, môi khẽ mỉm cười. Hắn an nhiên quỳ ngồi giữa lồng sắt, dáng vẻ giống như đang chờ đợi điều gì đó, còn nghiêng đầu, đôi mắt đen láy lộ ra chút tò mò: như thể đang hỏi vì sao “Tần mụ mụ” còn chưa chịu rời đi.

Hạ Kiêm đứng lặng nơi đó, ngăn cách bởi song sắt hoen gỉ mà nhìn vào. Trong lòng nàng chỉ cảm thấy hoang đường đến cực độ, vô cùng vô lý nhưng lại chẳng hiểu sao không thể bước chân tới gần.

Ngay trong lúc nàng còn do dự, chợt nghe từ phía sau truyền đến tiếng bước chân dồn dập, dẫm lên cành khô lá úa rơi lả tả trên đất, phát ra tiếng vang kẽo kẹt... kẽo kẹt..., từng tiếng một, tựa như giẫm lên thần kinh căng chặt.

Hạ Kiêm đứng tựa nơi góc tường, vừa quay đầu liền thấy một nữ nhân đang chậm rãi bước đến. Nàng khoác trên người cẩm y hoa phục, đầu đầy châu ngọc lăng hoa son phấn dày đặc như muốn che lấp cả hình bóng gầy gò.

 Thân thể ấy mảnh khảnh như khúc củi khô, bị tầng tầng lớp lớp quần áo hoa lệ bao lấy, chẳng khác nào một khối gỗ mục quấn trong gấm lụa.

Da nàng trắng bệch như tờ giấy, một thứ trắng không mang theo sức sống, trắng đến lạnh lẽo chính là sắc diện của người thường xuyên giam mình trong phòng, lâu ngày không thấy ánh mặt trời.

Tuy dáng vẻ tiều tụy là thế, khuôn mặt nàng ta vẫn đẹp một vẻ đẹp dị thường như minh châu phủ bụi, ẩn hiện phía sau màn sương xám. Dù môi đỏ son chói mắt, ánh nhìn vẫn trống rỗng mờ mịt đến đáng sợ.

Bùi Quan Chúc lớn lên giống nàng đến kinh người. Chỉ khác, ánh sáng nơi đôi mắt của hắn sắc lạnh rõ nét, còn ánh mắt nàng... hoàn toàn vô thần.

Nhìn nàng, Hạ Kiêm bỗng dưng nhớ tới một người khác, Trần phu nhân.

Trần phu nhân và tiên phu nhân, bề ngoài giống nhau đến mức khiến người khó phân biệt, song tính tình thì đồn đãi rằng trái ngược. Người đời nói, tiên phu nhân tính khí bạo liệt vô thường, nô bộc trong phủ ai nấy đều run sợ, ngày ngày hầu hạ như đi trên băng mỏng.

Thế nhưng, khi nàng đi ngang dãy hành lang, đám nha hoàn đứng dưới mái hiên cũng chẳng ai hành lễ, thậm chí còn thấp giọng chuyện trò như không hề thấy sự hiện diện của phu nhân phủ đệ.

Hạ Kiêm trong lòng dâng lên một tầng nghi hoặc mờ mịt nhưng rất nhanh sau đó, mọi suy nghĩ đều bị một màn trước mắt nghiền nát.

Nàng thấy tiên phu nhân bước tới trước lồng sắt, trong tay cầm một chùm chìa khóa xâu bằng xích sắt. Miệng không biết đang lẩm bẩm điều gì, ánh mắt trống rỗng. Khi đến trước lồng, nàng khom người “cạch” một tiếng khóa lồng lại.

Hạ Kiêm ngớ người: “?”

Mà trong lồng, tiểu Bùi Quan Chúc dường như hoàn toàn không cảm thấy có gì không ổn. Hắn vẫn ngoan ngoãn quỳ ngồi, ôm lấy tượng khắc nhỏ, ngước mắt nhìn người phụ nữ kia khẽ cười, giọng nói mềm nhẹ:

“A mẫu... Kính Nô hôm nay rất nghe lời. Buổi tối có thể để bà tử mang chút đồ ăn cho Kính Nô không? Đã mấy ngày rồi Kính Nô chưa được ăn gì... A mẫu...”

Tiên phu nhân vẫn lẩm bẩm không ngừng như niệm chú, đôi mắt vô hồn bất chợt chạm phải ánh mắt Hạ Kiêm, lập tức co rụt lại như bị bỏng, hoảng loạn đưa tay bịt chặt hai tai, nhìn quanh như đang né tránh vô hình.

Một giây sau, nàng đột nhiên nhào tới nắm lấy song sắt lay mạnh như phát điên.

“Không cho ngươi nói! Không cho nói! Không cho nói!”

 Tiếng thét sắc nhọn, dồn dập vang lên như đâm vào màng tai.

“Loảng xoảng — loảng xoảng!”

Nàng giật mạnh song sắt, gào rú đến mức nước bọt văng tung tóe, gương mặt dữ tợn không còn chút hình bóng của người từng được xưng là phu nhân. Trước mặt nàng ta không phải con trai, mà như là... kẻ thù truyền kiếp!

Nàng ta hoàn toàn quên trên tay mình còn giữ chùm chìa khóa.

Phát hiện bản thân không thể lôi được người bên trong ra, nàng liền nhấc chân dốc toàn lực đá vào lồng sắt.

“Loảng xoảng!”

 Một cú đá khiến lồng sắt trượt đi, va vào bức tường sau phát ra tiếng chói tai như kim loại ma sát.

Hạ Kiêm tim đập loạn, chẳng kịp suy nghĩ gì nhiều vội lao tới định ngăn nàng lại. Trước mắt nàng giờ đây chỉ còn là hình ảnh của một người mẫu thân điên dại, toàn thân tanh tưởi phát cuồng như súc sinh bị nhốt lâu ngày.

Bùi Quan Chúc bị lực chấn động hất văng, thân thể gầy nhỏ đập xuống nền bẩn thỉu, quằn quại trong bùn đất. Hắn đã nhiều ngày chưa ăn, giờ nôn khan chỉ ói ra được dịch dạ dày loãng, miệng còn phát ra tiếng rên rỉ đứt quãng.

“A... a...”

Hạ Kiêm đứng lặng, cảm giác buồn nôn dâng lên tận cổ. Cảnh tượng trước mắt khiến nàng thấy thế giới trước nay mình hiểu hóa ra chỉ là một mặt gương bị che bụi.

Tiên phu nhân quay đầu nhìn nàng một cái ánh nhìn trống rỗng, thờ ơ không chút cảm xúc.

Không nói một lời, bà ta lại lẩm bẩm thứ gì đó chậm rãi quay người nước miếng vẫn chảy dài bên cằm chưa kịp lau.

Bà ta bước từng bước một, như bị ai đó dùng dây vô hình kéo, chậm rãi đi về phía bên giếng. Rồi không nói một lời, ngồi xuống chiếc ghế gỗ nhỏ cạnh thành giếng như thể đã được căn dặn từ trước.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc