Xuyên Thư: Trói Buộc Cùng Nam Phụ Bệnh Kiều

Chương 16: Quà

Trước Sau

break

“Biểu cô nương?”

Thược Dược ôm hộp gỗ tiến vào, vừa quay đầu đã bắt gặp ánh sáng sớm mỏng ngoài trời xanh thẫm, xuyên qua tầng màn giường mỏng như khói rọi xuống thân ảnh người đang ngồi lặng lẽ bên mép giường. 

Người kia không giống thường lệ đắp chăn gấm mà say ngủ, nay bỗng nhiên lại là yên lặng ngồi mép giường hồi lâu mới chậm rãi hoàn hồn, ánh mắt mông lung dừng lại nơi nàng ta.

“Biểu cô nương hôm nay sao tỉnh sớm vậy? Trời còn chưa hé sáng mà.”

Giọng Thược Dược mang theo vài phần sinh khí như gió sớm đầu ngày khẽ lay nhành liễu mảnh, khiến Hạ Khiêm rốt cuộc cũng hoàn toàn tỉnh táo.

“Canh giờ nào rồi?”

“Vẫn chưa đến giờ Mẹo ạ.”

Hạ Kiêm khẽ cười, nụ cười có chút khổ sở. Hóa ra chưa đến giờ Mẹo, vậy mà nàng đã bị giấc mộng về Bùi Quan Chúc đẩy bật khỏi giấc ngủ ước chừng đã tỉnh từ ba bốn canh khắc trước.

Tỉnh lại giữa đêm, nàng liền khoác thêm áo rón rén bước ra bậc cửa đưa mắt trông về phía đối diện. Dù nơi ở này được xây gần tiền viện, song lại khác hẳn với sự ồn ào nơi ấy.

Yên tĩnh, vắng lặng như cõi ngoài trần thế chính là điều Hạ Kiêm vẫn luôn ưa thích.

Chỉ tiếc một điều viện Khánh Linh nơi Bùi Quan Chúc cư trú lại quá xa. Xa đến mức nàng phải đứng trên bậc thềm, kê ghế gỗ nhón chân nhìn sang cũng chỉ thấy trong đêm tối một vùng mờ mịt, lờ mờ thấp thoáng ánh đỏ nơi đèn lồng. Giữa bóng tối đặc quánh, ánh đèn kia lại sáng đến chói mắt, đỏ rực như một dấu ấn giữa hư vô.

Khi ấy nàng mới tỉnh dậy, chắc cũng vào khoảng quá canh hai. Không rõ vì cớ gì mà nơi viện Bùi Quan Chúc lại nổi lên ánh đèn đỏ rực giữa đêm sâu. Là hắn cũng tỉnh giấc?

Tuy cả hai cùng nằm trong một giấc mộng, nhưng theo lời hệ thống, nàng chẳng qua là mượn cảnh trong mộng của Bùi Quan Chúc làm dẫn, để nhập vào thế giới này.

Đêm qua... hắn rốt cuộc mộng thấy điều gì?

Trong lòng Hạ Kiêm không khỏi dâng lên một tia hiếu kỳ.

“Thược Dược, vật ngươi đang ôm đó là gì vậy?”

Ánh mắt Hạ Kiêm dừng lại trên chiếc hộp gỗ mà Thược Dược đang ôm trong tay, nét tò mò trong mắt dần dần hiện rõ.

Hộp gỗ làm bằng tử đàn, chất gỗ nhẵn mịn óng ánh như nước, phía dưới còn được chạm khắc hoa mẫu đơn chạm rỗng, đường nét mềm mại mà tinh xảo. Thấp thoáng để lộ bên trong cất chứa một vật gì đó, tựa hồ là một bộ xiêm y trắng muốt?

“Là y phục cần mặc khi vào tĩnh chùa làm lễ” Thược Dược mỉm cười nói

 “Hôm qua Vương mụ mụ sai người đưa tới, dặn phải canh giờ Mẹo gọi tiểu thư dậy thay y phục. Nô còn lo không khéo phải đánh thức ngài, nào ngờ hôm nay ngài đã tự mình tỉnh giấc.”

Hạ Kiêm đón lấy chiếc hộp, đặt nhẹ lên đầu gối, mở ra xem quả nhiên là một bộ xiêm y trắng tinh. Nhưng cách thiết kế có phần khác lạ, trước ngực điểm xuyết một chiếc kết bình an màu đỏ tươi, nhỏ nhắn mà nổi bật; hai bên hông lại đính thêm hai dải lụa hồng mảnh, phía dưới có tua rua buông thả, màu sắc đỏ thắm như máu. Bộ y phục này tuy kiểu dáng lạ lẫm, mặc lên hẳn sẽ không tầm thường.

Nàng ngồi xuống trước bàn trang điểm, ánh mắt vừa chạm gương liền thấy Thược Dược từ trong hộp gỗ lấy ra một sợi dây lụa đỏ, phần đuôi còn điểm một chuỗi tuệ nhỏ khẽ lay động. 

Hạ Khiêm cơ hồ liền nhớ tới Bùi Quan Chúc, hắn cũng thường dùng loại dây đỏ như vậy để buộc tóc. Màu đỏ tươi trên nền tóc đen, rực rỡ mà chói mắt lại mang theo một nét riêng biệt khó hòa lẫn.

Sợi tế thằng đỏ thắm được cài lên mái tóc Hạ Kiêm, nhẹ nhàng vấn gọn tóc đen óng thành búi song nha quen thuộc.

“Biểu cô nương, mời ra phủ. Kiệu đã chuẩn bị sẵn ngoài cửa nhóm phu kiêng đang chờ ngài.”

“Ừm.” Hạ Kiêm tuy trong lòng đầy nghi hoặc vì sao Thược Dược không cùng đi nhưng vẫn nghe lời ra khỏi cửa. Quả nhiên, dưới nền trời lam nhạt, trước phủ đã có mấy hạ nhân xa lạ của Bùi phủ chờ sẵn, không thấy bóng dáng quen thuộc nào.

Nàng chợt cảm thấy có gì đó không đúng. Rõ ràng đêm qua Trần phu nhân từng nói, hôm nay nàng sẽ cùng Bùi Quan Chúc đi tĩnh chùa. Cớ sao nàng đã đến mà hắn lại không xuất hiện?

Tay siết chặt viên Hắc Thủy Tinh treo nơi cổ, Hạ Kiêm hơi cúi đầu ngón tay bấu chặt lấy đường chỉ đâu lung.

Suốt ngày hôm đó ở tĩnh chùa, cho đến tận ngày thứ hai nàng vẫn không hề thấy bóng dáng Bùi Quan Chúc.

Nơi này yên tĩnh đến lạ. Ngay cả những khách hành hương tới bái Phật cũng thưa thớt. Hạ Kiêm lại được sắp xếp ở một gian khách đường phía sau vốn đã thanh vắng, quanh năm không mấy bóng người qua lại. 

Ngoài tiểu sa di quét dọn mỗi sáng sớm cùng một ni cô mang cơm ba bữa đúng giờ, nàng gần như không gặp thêm ai khác.

Kỳ thực như thế lại càng thanh nhàn. Ngày đầu tiên đến đây được ngâm mình trong suối nước nóng khiến cả người nhẹ nhõm, chỉ có điều bất tiện là phải mặc y phục mà tĩnh chùa phát là bộ xiêm y trắng cùng dây hồng đặc chế ấy, hễ ướt là phải thay mà thay rồi cũng vẫn là một bộ khác giống hệt như trước.

Từ chất vải, kiểu dáng đến từng sợi tua đỏ bên hông, tất cả đều không sai biệt nửa phần, như thể mỗi tua đều đã được đếm từng chiếc một, không được phép rối loạn.

Không chỉ có y phục như thế, đến cả đồ ăn mỗi ngày cũng thanh đạm đến cực điểm. Không dầu không mặn, không hương liệu. Rau xanh luộc, nước canh trong suốt, ăn vào một ngụm chỉ thấy nhàn nhạt như nước lã. 

Có lần Hạ Kiêm thử nhờ ni cô pha cho nàng một ly trà nhưng cũng chỉ nhận lại nụ cười hiền từ cùng lời từ chối nhẹ nhàng.

Ở nơi này, nàng chỉ có thể uống nước lọc, ăn thanh trai, giữ tâm thanh tịnh thân không nhiễm trần ấy mới là điều mà chùa trì dạy rằng “tĩnh thân tĩnh tâm”.

Nàng thầm nghĩ: Loại khổ tu này sao chỉ một mình ta chịu? Còn người kia thì không biết đang ở phương nào, ăn ngon mặc đẹp, nhàn nhã hưởng vui thật khiến người ta trong lòng bất bình.

Buổi sáng ăn rau xanh xong lại theo tiểu sa di đả tọa tụng kinh. Giữa trưa, lại ăn rau xanh sau đó sao chép ba chương kinh văn. Đến tối, cả người như đã bị ánh tà dương hong khô đến tái nhợt. Hạ Kiêm ngồi trước bàn gỗ lặng lẽ nhìn ra ngoài, sắc trời ngoài kia đã âm u như mặt nước sắp vỡ.

Từ lúc hoàng hôn buông xuống màu trời đã có gì đó lạ lắm. Nàng đoán, e rằng đêm nay sẽ có một trận mưa to.

Quả nhiên trời mưa, chỉ là không ngờ mưa lại lớn đến như vậy. Màn trời đen đặc bỗng chốc lóe sáng, tia chớp rạch ngang như kiếm, kéo theo tiếng sấm động đất kinh tâm. 

Hạ Kiêm giật mình hoàn hồn, vội đưa tay định khép cửa sổ. Chưa kịp khép kín mưa lớn đã tạt mạnh vào. Một vật gì đó lạnh lẽo, ướt sũng đột ngột quấn lấy cổ tay nàng đang thò ra ngoài.

“Y ——!”

Hạ Kiêm hoảng hốt theo phản xạ muốn rút tay về nhưng bất luận nàng dùng bao nhiêu sức lực, tay vẫn bị giữ chặt không rút được.

Nàng ngẩng đầu, kinh hoàng nhìn về phía "thủ phạm" đang nắm lấy tay mình hóa ra lại là người quen.

Thiếu niên ấy bước trong mưa lớn mà đến.

Tóc đen bị mưa làm ướt, từng lọn dính sát lên gò má trắng bệch, làn nước như tơ rơi rớt khắp người. Nhưng hắn vẫn mỉm cười, nụ cười thâm trầm mà sâu sắc, khóe mắt cong lên, ánh mắt đen nhánh sáng rực nhìn nàng như thể trong trời đất này chỉ có mình nàng tồn tại.

Hạ Kiêm: Sát nhân lại đến… Lần này lại là muốn giở trò gì nữa?

“Tiểu thư chờ ta, ta liền vào ngay. Đừng đi đâu cả.”

Giọng hắn mềm nhẹ như nước chảy từng chữ từng câu rơi xuống nghe như thấm vào tim. Dứt lời, hắn buông cổ tay nàng ra thân ảnh lập tức tan vào màn đêm ngoài cửa. Lúc này, nơi đại môn vang lên một tiếng "kẽo kẹt" kéo dài rợn người.

Tim Hạ Kiêm thắt lại khẽ quay đầu nhìn về phía cửa.

Chỉ thấy Bùi Quan Chúc bước vào trong bộ y phục đỏ rực, thiết kế giống hệt bộ xiêm y trắng nàng đang mặc, từ những dải lụa bên hông đến từng tua rua không khác nửa phần. Chỉ khác, hắn mặc màu đỏ còn nàng là trắng. Ngay cả nút kết bình an nơi eo hắn cũng là trắng, đối xứng hoàn hảo với dải tua hồng của nàng.

Hai bộ xiêm y màu sắc đối lập, như âm dương giao hòa lại được mặc trên thân thiếu niên thanh tú như ngọc. Gương mặt hắn tuấn mỹ như khắc, lưng thẳng, eo thon mỗi bước đi đều mang theo khí chất thanh lãnh quy củ, khiến bộ hồng y không hề trở nên diêm dúa, mà ngược lại càng nổi bật sự trầm tĩnh nghiêm cẩn khắc sâu trong xương cốt.

"Hạ cô nương." Hắn nhẹ giọng gọi.

Ngoài trời sấm sét vang rền, ánh chớp sáng lóa lóe lên, soi rõ gương mặt tái nhợt của hắn, cả người tựa như thủy quỷ vừa từ vừa trong nước bước ra.

Trong khoảnh khắc ánh sáng lóe lên ấy Hạ Kiêm nhìn thấy nét mặt của Bùi Quan Chúc.

Hắn đang cười.

Nhưng nụ cười kia… rất lạ.

Không phải là nụ cười dịu dàng ngày thường nàng vẫn thấy, cũng không phải kiểu cười ngông cuồng hay lãnh đạm. Mà là một nụ cười khiến người ta vừa lạnh sống lưng, vừa thấy rung động trong tim.

Bùi Quan Chúc chậm rãi bước tới, vệt nước từ chân hắn kéo dài từ cửa đến trước sập gỗ nơi Hạ Kiêm đang ngồi.

“Bùi công tử?” Nàng lên tiếng, giọng khẽ run.

Hắn không đáp ngay. Một lúc lâu sau, ánh mắt dừng trên mặt nàng chậm rãi hỏi: “Vì sao không thắp đèn?”

Hạ Kiêm giật mình tỉnh lại “A… Vừa rồi trời bất chợt tối sầm, ta chưa kịp thắp.”

“Ừ, mau đi đi.”

Nàng vòng qua người hắn để xuống tháp tìm gậy đánh lửa. Ttrong lúc đeo giày, thân mình nghiêng một chút lại vô tình đụng phải vật gì đó cứng cáp trong lòng ngực hắn.

Là một chiếc hộp gỗ nhỏ.

Cảm giác bất an dâng lên, Hạ Kiêm theo bản năng lùi lại một chút ánh mắt nhìn chiếc hộp trong tay hắn, khẽ hỏi giọng hơi run:

“Bùi công tử… Ngài đang ôm vật gì vậy?”

Bùi Quan Chúc khẽ cười, tiếng cười trầm thấp tựa như tơ nhện quấn quanh: “À... Là lễ vật ta mang cho tiểu thư. Ta đã tìm hai ngày trời mới được đấy.”

Hạ Kiêm: “....”

Lại là cái quỷ gì mà đặc biệt dùng để dọa người đây chứ…

Hôm nay Bùi Quan Chúc thực sự có điều khác thường. Ngay cả lúc nàng cúi đầu loay hoay tìm gậy đánh lửa, trong lòng cũng chỉ muốn xoay người bỏ chạy cho rồi. Một khi nỗi lo âu lên đến đỉnh điểm đầu óc nàng liền không ngừng b tưởng tượng lung tung.

Cái gọi là “lễ vật” trong chiếc hộp gỗ nhỏ kia… chẳng phải chính là đạo cụ hắn chuẩn bị để diệt khẩu nàng sao?

Dù sao rất nhiều kẻ tâm lý bất thường đều có những sở thích kỳ quái, mà khi đối mặt với một người "riêng biệt", lại càng hay dùng thủ đoạn "riêng biệt".

Mà nàng... từ một góc độ nào đó, dường như cũng coi như là “người riêng biệt” của hắn. Gần đây nàng chẳng phải đã phong kín cái giếng của Bùi Quan Chúc sao? 

Ấy vậy mà từ đầu đến cuối hắn lại chẳng nói gì, cũng chẳng làm gì cả đây mới là điều khiến người ta lạnh gáy.

Ngay khi đầu óc đang quay cuồng suy nghĩ, một giọt nước lạnh lẽo bỗng nhỏ xuống trán Hạ Kiêm.

Nàng giật nảy mình, sống lưng nhất thời nổi hết da gà. Đưa tay lên trán, chỉ thấy lành lạnh ẩm ướt.

Gì thế? Chẳng lẽ nhà dột?

Vừa ngẩng đầu lên, ánh mắt liền đụng phải một cái bóng đen không biết từ khi nào đã lặng lẽ phủ xuống đầu mình.

Bùi Quan Chúc toàn thân ướt sũng, tóc rối loà xoà từng giọt nước còn đang nhỏ xuống từ đuôi tóc. Hắn cúi đầu ánh mắt sâu đen ánh lên nét cười mơ hồ, gương mặt trắng bệch dưới ánh mờ khiến người ta rợn người.

“Còn chưa tìm được sao?”

“A ——!”

Hạ Kiêm bị dọa đến mức hét toáng, theo bản năng giơ hai tay ôm đầu như đang bảo vệ sinh mệnh. Nhưng che đầu một lát, lại cảm thấy không ổn, nàng hoảng hốt duỗi tay, túm lấy bàn tay lạnh buốt của Bùi Quan Chúc.

“Bùi… Bùi công tử, ta biết sai rồi! Ta không nên phong giếng của ngươi! Ta thật không ngờ cái giếng đó đối với công tử lại quan trọng như vậy… Ngươi tha cho ta đi, được không? Ta hứa từ nay về sau sẽ ngoan, ta không gây chuyện nữa đâu! Ta… ta thật sự không cố ý đâu, ta thật lòng đứng về phía ngươi mà, Bùi công tử… Ô ô ô…”

“Phốc.”

Bùi Quan Chúc bật cười, cúi người tiến lại gần. Hạ Kiêm hoảng sợ đến mức cả người run rẩy, chỉ thấy hắn vòng tay qua người nàng không phải ôm, mà là đưa tay ra phía sau lưng nàng, lấy ra cây gậy đánh lửa giấu ở đó.

Hắn đưa gậy lên miệng nhẹ nhàng thổi một cái, ánh lửa lập tức bập bùng sáng lên chiếu rõ gương mặt trắng nhợt như sứ của thiếu niên, trong đáy mắt hắn lấp lánh một tia sáng dịu, như nước chảy qua ngọn lửa.

“Ta chỉ là muốn cho Hạ cô nương nhìn lễ vật thôi… Không ngờ lại bị tiểu thư xem ta như người xấu.”

Vừa nói, hắn vừa nắm lấy tay nàng áp lên chiếc hộp gỗ đặt trên ngực mình. Rồi hắn chậm rãi mở hộp ra.

Hạ Kiêm co rụt vai lại, nước mắt long lanh nơi khóe mắt, ngực phập phồng căng thẳng.

Nàng nên nói ra không? Nên nói cho hắn biết mạng sống hiện giờ của nàng và hắn, e rằng đã vô hình bị trói chung một sợi dây? Nhưng liệu điều đó có thể ngăn được hắn không?

Giọng nói dịu dàng của Bùi Quan Chúc vang lên, mang theo ý cười nhàn nhạt:

“Hạ cô nương đang nghĩ gì vậy? Đôi mắt còn chẳng dám mở ra. Cúi đầu nhìn thử xem nào.”

Hắn nhẹ nhàng nói.

Hạ Kiêm hít một hơi thật sâu, run rẩy cúi đầu, ánh mắt chậm rãi rơi vào chiếc hộp gỗ đang mở ra trước mặt.

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc