Xuyên Thư: Trói Buộc Cùng Nam Phụ Bệnh Kiều

Chương 17: Sắc dụ

Trước Sau

break

Vật đặt trong chiếc hộp gỗ không phải là hung khí dùng để đoạt mạng người như nàng tưởng tượng. Mà là một đôi phượng thoa xinh đẹp tuyệt trần, khảm hoa văn hình bướm tinh xảo hoa lệ. Dưới ánh lửa chập chờn, ánh vàng rực rỡ hắt lên mặt đá quý đỏ thẫm to cỡ ngón út sáng lấp lánh như sao trời rơi xuống trần thế.

“A...?”

Hạ Kiêm chớp mắt, kinh ngạc đến mức hàng lệ chực trào không tự chủ mà lăn dài trên má.

Một xúc cảm lạnh lẽo thấm ướt đầu ngón tay khẽ chạm vào đáy mắt nàng, nhẹ nhàng vuốt ve vệt nước vừa rơi trên gương mặt ửng hồng.

“Cô nương thích không?”

Bùi Quan Chúc vừa hỏi vừa cầm cây gậy đánh lửa, nhẹ nhàng nâng nhẹ nàng dậy. Rồi cùng nàng bước tới chiếc sập nhỏ, y đặt hộp gỗ lên bàn trà bật nến bằng lửa từ đầu gậy.

Ánh nến mờ mờ, vàng nhạt như hạt đậu vừa chớm nở, phản chiếu vào đôi mắt còn vương lệ của Hạ Kiêm khiến ánh nhìn càng thêm long lanh lay động. Lông mi dài của nàng khẽ run lên, ánh mắt dừng lại trên đôi phượng thoa mỹ lệ như không thuộc về nhân gian. Nàng ngẩng đầu, ánh mắt dần giao hòa với ánh mắt của Bùi Quan Chúc.

“Thứ này... là tặng ta?”

“Ừ.”

Bùi Quan Chúc đứng bên cạnh nàng lại không ngồi xuống, mặc cho những giọt mưa tí tách rơi trên y phục thấm vào tấm ván gỗ dưới chân.

Hồng y dính sát vào thân hình cao gầy, dưới ánh nến khuôn mặt tuấn mỹ của thiếu niên như ngọc khẽ mỉm cười, ánh nhìn ôn nhu dịu dàng như nước.

“Cô nương mang thử cho ta xem, được chứ?”

Hạ Kiêm khẽ hít mũi, giọng nhỏ nhẹ, “Vậy... công tử chờ một chút.” Nàng định bước xuống giường tìm cho y bộ y phục sạch sẽ. Lại không ngờ vừa rời giường chưa được bao xa, cánh tay đã bị nam nhân này giữ chặt.

“Cô nương định đi đâu?”

 Giọng Bùi Quan Chúc không lớn, nhưng đôi mắt phượng đen nhánh bỗng trợn lên nhìn nàng không chớp, giọng điệu có phần gấp gáp.

“Ta đi tìm cho công tử ít y phục sạch, nếu để như vậy lỡ đâu nhiễm phong hàn thì sao?”

“Không sao,” Bùi Quan Chúc không chớp mắt lấy một lần, đôi đồng tử sâu thẳm như xoáy nước, giọng nói trầm thấp mà kiên định “Hiện tại, cô nương đeo phượng thoa này lên đi, ta muốn xem.”

Hạ Kiêm trong lòng dâng lên chút cảm giác kỳ quặc, ngón tay vô thức luồn vào mái tóc rối, rồi bưng giá nến bước đến bàn trang điểm.

“Thứ này… phải cài như thế nào đây?”

Xuyên thư đã lâu nhưng nàng vẫn chưa học nổi cách búi tóc kiểu cổ. Những ngày gần đây Thược Dược không ở bên, nàng cũng chẳng buồn chỉnh tề, chỉ dùng sợi dây đỏ đơn kia buộc tạm thành cái đuôi ngựa thấp, qua quýt cho xong.

Giờ phải đối diện với kiểu phượng thoa thời này nàng hoàn toàn không biết bắt đầu từ đâu.

Thiếu niên đứng sau không nói lời nào, ánh mắt rơi lên chiếc bàn trang điểm bề bộn rồi vươn tay lấy một chiếc lược bằng gỗ đào.

“Xoay người lại.” Bùi Quan Chúc nhẹ giọng, ôn hòa nói.

Hạ Kiêm mím môi, lặng lẽ xoay người theo lời.

Mái tóc đen dài của nàng rũ xuống đến tận eo, sợi tóc vừa mảnh vừa mềm, lấp lánh ánh nến mang theo mùi thơm dịu nhẹ như từng làn khói.

Chính là hương hoa lê mà lần trước hắn từng ngửi thấy.

Ánh mắt Bùi Quan Chúc khẽ lay động, rơi xuống đôi phượng thoa hình cánh bướm, khóe môi đột nhiên nhếch lên một nụ cười khó hiểu. Hắn vươn tay, chậm rãi vén một lọn tóc mềm vào lòng bàn tay, động tác nhẹ nhàng như đang nâng vật dễ vỡ từ từ chải xuống.

Hạ Kiêm thoáng ngẩn người, không ngờ tay nghề của Bùi Quan Chúc lại dịu dàng đến thế.

Thậm chí còn mềm nhẹ hơn cả mấy cô ở tiệm gội đầu mà nàng từng quen ở thế giới trước.

Hạ Kiêm vốn đã mệt đến rã rời, mí mắt nặng trĩu vừa ngồi yên một lát liền bắt đầu ngẩn người. Ý thức dần trôi xa đúng lúc ấy lại chợt nhớ ra người đang chải tóc cho mình phía sau là ai liền bừng tỉnh, như bị một gáo nước lạnh dội vào giữa đêm đông.

Những suy nghĩ miên man cứ thế lặp đi lặp lại, giằng co mãi, cuối cùng nàng nghe được tiếng người phía sau khẽ nói:

“Xong rồi.”

Hạ Kiêm bừng tỉnh, nhìn vào gương.

Trong gương, mái tóc đen được vuốt thẳng tắp, búi gọn lại sau đầu, so với nàng tự làm thì rõ ràng đẹp hơn rất nhiều. Không ngờ thủ pháp chải đầu của Bùi Quan Chúc lại tốt đến vậy.

Thiếu niên ngồi sau lưng nàng, khóe môi mang ý cười nhàn nhạt, tay đang cẩn thận nâng lấy đôi phượng thoa hình bướm, lặng lẽ nghiêng người gắn nhẹ chiếc trâm lên búi tóc mới vấn xong của Hạ Kiêm.

“Ha...”

Hơi thở ấm áp của thiếu niên phả vào sau tai nàng, Hạ Kiêm cảm thấy thật kỳ lạ.Nàng nhịn đã lâu, không cảm thấy hắn tiếp tục nghịch chiếc trâm cài, cũng không nghe thấy hắn nói một tiếng “đẹp”. 

Nàng chần chừ nhìn vào gương, chỉ thấy thiếu niên ngồi sau sắc mặt tái nhợt lại nổi lên một tầng đỏ bất thường. Ánh mắt hắn không chớp lấy một lần, chỉ dán chặt lên khuôn mặt nàng.

Hạ Kiêm bị ánh mắt ấy làm cho hoảng sợ, đột ngột quay đầu lại.

Bùi Quan Chúc vẫn chưa động, ánh mắt đờ đẫn từ gương dời xuống rơi thẳng vào mắt nàng.

“Ta đã biết...”giọng hắn trầm thấp như thì thầm ““Ta cứ cảm thấy… ngày ấy ta đã cảm thấy nụ cười của Hạ cô nương thật kỳ lạ”

Ánh mắt hắn sâu không thấy đáy, mang theo chút mê luyến:

 “Làm ta nhớ đến một chuyện rất lâu trước. Cho nên ta mới một mực đi tìm cây trâm này, nhất định phải để cô nương cài nó lên tóc.”

“Quả nhiên... chỉ có Hạ cô nương mới xứng đáng mang nó, Hạ Kiêm.”

 Thiếu niên cười khẽ, ánh nhìn nóng rực như thiêu đốt, không rời khỏi nàng dù chỉ một thoáng.

 “Hạ Kiêm, cười với ta một cái... được không? Giống như ngày ấy, lúc ngươi đưa ta đồng tiền kia, nụ cười ấy... ta vẫn luôn nhớ.”

“Cười?” Hạ Kiêm hơi run giọng, ánh mắt hắn khiến lòng nàng như có gió lạnh lướt qua.

“Ừ! Cười một cái thôi! Đối với ta, cười một cái!”

 Bùi Quan Chúc gật đầu liên tục, ánh mắt mang theo vẻ ngây dại, như bị mê hoặc mà không dứt ra được. Hắn nhìn nàng từ khóe mắt, đuôi mày, đến chiếc mũi thanh tú, rồi cuối cùng dừng lại ở đôi môi phớt hồng kia.

“A...”

 Đôi mắt đen nhánh của hắn khựng lại, đột nhiên nghiêng người tới, đầu ngón tay chạm nhẹ lên môi nàng.

“Sao… sao vậy?”

“Không đúng... sắc môi không đúng... son môi đâu? Ngươi có son môi chứ?”

“Son môi?”

 Hạ Kiêm thoáng sửng sốt, từ lúc rời Bùi phủ đến nay ngay cả lọ cao thoa mặt nàng cũng chưa mang theo, làm gì có son?

“Không... ta không có mang.”

Bùi Quan Chúc khẽ nhíu mày, ánh mắt dừng lại nơi môi nàng rất lâu mới chớp nhẹ.

Khóe miệng hắn vẫn giữ nụ cười quen thuộc, đưa ngón tay vào miệng, chẳng mấy chốc Hạ Kiêm thấy vệt máu tươi thấm đỏ môi dưới hắn, tựa như hai viên hồng ngọc trên vành tai, khiến người không thể rời mắt.

“Công tử... ngươi đang làm gì vậy?” Hạ Kiêm kinh hoảng, không kịp giấu nổi sợ hãi.

“Son môi.” Bùi Quan Chúc cong môi cười như thể nói một chuyện vô cùng bình thường.

Hắn giơ đầu ngón tay dính máu tươi của mình lên, không chờ nàng phản ứng đã đưa tay chạm vào môi nàng chậm rãi bôi máu lên.

Môi dưới nàng đầy đặn, lập tức nhuộm thành một mảng đỏ tươi không đều. Máu tán loang ở khóe miệng kéo dài thành một vệt nhỏ.

Bùi Quan Chúc khẽ nhíu mày, như thể không cho phép “tác phẩm” của mình có chút tỳ vết, liền cẩn thận đưa ngón tay lau qua từng chút.

“Xong rồi.” Bùi Quan Chúc thẳng người ngắm nghía.

 Hắn lui về sau nửa bước, ngẩng đầu xem kỹ gương mặt trước mắt.

Nhưng... "tác phẩm" ấy chẳng những không nở một nụ cười với hắn, thậm chí còn chẳng thèm nhìn hắn lấy một lần.

Hạ Kiêm mím chặt môi, chỉ cảm thấy khoang miệng tràn ngập mùi tanh của máu khó chịu muốn nôn. Nàng nghiêng đầu sang một bên, ánh mắt né tránh không dám đối diện tên điên này.

“Hạ Kiêm.”

 Bàn tay dính máu của Bùi Quan Chúc nắm lấy mu bàn tay nàng, nhẹ nhàng đổi góc độ ép nàng nhìn xuống mình.

Từ dưới ngước lên, ánh mắt hắn vừa chuyên chú vừa điên cuồng.

“Kêu ta một tiếng Kính Nô, rồi cười với ta.”

“Kêu ta Kính Nô, cười với ta một cái.”

“Ta cười không nổi.”

 Hạ Kiêm cuối cùng cũng nhẫn không được, cao giọng cắt ngang hắn trước khi câu nói kia thốt ra lần nữa.

“Tại sao?”

 Bùi Quan Chúc mở to mắt, sững người trong thoáng chốc, rồi kéo dài một tiếng “a...” trống rỗng.

“Cũng đúng,” hắn cười khan, “Cô nương là người bình thường. Không có chuyện vui sao có thể cười được chứ...”

Trong lòng Hạ Kiêm dâng lên một cảm giác kỳ dị khó tả. Nàng muốn rút tay về, nhưng chưa kịp làm gì thì thấy hắn bỗng từ trong vạt áo rút ra một vật.

“Duỗi tay ra.”

“Gì cơ?” Hạ Kiêm do dự một lúc, cuối cùng cũng đưa tay ra.

Một vật nặng rơi vào lòng bàn tay nàng.

Hạ Kiêm cúi đầu nhìn, là một thỏi kim nguyên bảo sáng loáng.

“Cao hứng không?”

Bùi Quan Chúc hỏi, rồi từ trong túi móc ra thêm bốn thỏi nữa, chất đầy trong lòng bàn tay Hạ Kiêm. Có lẽ thấy tay nàng nhỏ bé thật sự không cầm hết, hắn lại đặt thêm vài thỏi bên cạnh nàng.

Hạ Kiêm: “…”

Nàng thực sự không biết nên nói gì.

Cách làm người khác vui của hắn... đúng là “khác người”, vừa ngây thơ vừa khiến người ta lạnh sống lưng.

“Công tử đừng cho ta.”

 Hạ Kiêm vội vàng đem những thỏi vàng trong tay và dưới đất đẩy trở lại.

 “Ta không cần gì hết.”

“Vì sao?” Bùi Quan Chúc mở miệng, như thể gặp phải đả kích lớn, “Vì sao không cần? Chẳng lẽ thứ này không làm Hạ cô nương vui sao?”

Kỳ thật trong lòng nàng vô cùng vui sướng khi nhìn thấy những thỏi vàng nén này.

Một hơi rút ra từng ấy kim nguyên bảo, ai mà không động tâm?

Đáng chết... cái tên có tiền đến mức điên rồ này.

Hạ Kiêm cắn răng cảm thấy mình tuyệt đối không thể để Bùi Quan Chúc thấy được nửa điểm dao động, bèn cứng giọng:

 “Không vui. Ta không cần.”

Bùi Quan Chúc vẫn nhìn nàng chằm chằm, ánh mắt không hề dao động.

“Vì sao?”

 Hắn khẽ hỏi, giọng bình tĩnh mà lại ẩn giấu sự cố chấp bướng bỉnh, “Vậy ta phải làm thế nào... mới có thể khiến cô nương vui?”

Hạ Kiêm nghĩ thầm:

 Ngươi nếu có thể hứa không giết người lung tung, không dính sát khí, không cứ hở ra là làm yêu quái bạo phát, ta liền rất vui.

Nhưng nàng không dám nói ra chỉ khẽ cắn môi, ánh nến chiếu lên môi đỏ tươi càng làm sắc máu trở nên chói mắt.

Bùi Quan Chúc nhìn nàng thật lâu, rồi cúi đầu liếm nhẹ vết máu còn sót lại trên môi chính mình. Máu đã khô, vị rỉ sắt tản ra nơi đầu lưỡi, kéo theo cảm giác lành lạnh từ tận cổ họng.

Nên làm gì, mới khiến nàng thật sự cao hứng đây?

Bỗng nhiên trong đầu Bùi Quan Chúc lóe lên một ý nghĩ, hắn khẽ cười nhạt cúi người xuống, hai tay chống bên cạnh người Hạ Kiêm.

Hạ Kiêm hơi giật mình, định quay đầu lại hỏi hắn định làm gì lời còn chưa kịp bật ra, đã bị một cái hôn thô bạo dội ngược trở về.

Máu tươi giữa hai người hòa vào nhau, nghiền nát nơi đầu môi lan thành một mảng đỏ tươi mơ hồ.

Bùi Quan Chúc chậm rãi lùi lại, trên môi còn dính vết máu, tóc dài rũ xuống, gương mặt đẹp đến yêu dị như một con quỷ vừa từ địa ngục bò ra, diễm lệ đến rợn người.

“Ngươi—”

 Hạ Kiêm trợn to mắt, giọng run run:

 “Ngươi biết ngươi đang làm cái gì không?”

“Biết,”

 Bùi Quan Chúc nhìn nàng, ánh mắt nghiêm túc đến kỳ lạ,

 “Ta đang thử khiến Hạ cô nương vui lên.”

Hắn điên thật rồi.

Hạ Kiêm đỏ mặt, trừng mắt nhìn hắn.

“Ta sẽ không cười, Bùi công tử” nàng hít sâu một hơi, cố lấy lại lý trí đã bị hắn chọc cho hỗn loạn, “Ta sẽ không cười với công tử.”

“Vì sao?” Hắn hỏi, như không thể hiểu nổi.

Hạ Kiêm hít sâu vài hơi, chỉ cảm thấy trong miệng toàn là vị tanh sắt, “Dù sao ta cũng không biết lần trước công tử nhìn thấy nụ cười của ta mà nhớ đến ai, dù sao ta cũng không phải là đóng thế trong đoàn kịch, ta sẽ không làm thế thân cho người khác cũng không đảm đương nổi. Bùi công tử lại cho ta cài phượng thoa, lại bôi máu lên môi ta, ta cũng không thể trở thành người mà công tử muốn ta trở thành. Nếu cứ chấp niệm như vậy, ta khẳng định sẽ làm công tử thất vọng.”

Nói đến đây, chính nàng cũng cảm thấy tim mình loạn nhịp, từng câu như tơ rối quấn lấy nhau. Nàng nghi ngờ, sợ hãi, tức giận tất cả cảm xúc dồn thành một mảnh, không cách nào lý giải.

Nàng cho rằng Bùi Quan Chúc đã coi nàng là vị tiên phu nhân trong mộng, miệng nhanh hơn não, đến khi nhận ra lời mình có chỗ không ổn thì có chút khẩn trương ngước mắt nhìn hắn.

Liền thấy Bùi Quan Chúc vẫn giữ nguyên tư thế vừa nãy, mu bàn tay tái nhợt bám vào hai bên đầu gối nàng, hơi nghiêng đầu“Ngươi... có thấy vui không?”

Hạ Kiêm: ...

Hắn thật sự không nghe lời người khác nói mà.

Có lẽ nhìn thấy gương mặt ẩn chứa lửa giận của nàng cũng đủ để thấy tâm trạng hiện giờ của nàng rõ ràng không tốt, Bùi Quan Chúc nhíu mày, “Vì sao? Chẳng phải Hạ cô nương từng nói ta đẹp sao?”

Hạ Kiêm nghẹn lời.

Hình như... đúng là nàng có khen hắn đẹp. Nhưng đó là lúc nào? Nói chơi hay lỡ lời? Sao hắn lại nhớ kỹ như vậy?

“Cho nên...”

 Hắn hơi nghiêng đầu, ánh mắt nghiêm túc,

Hạ Kiêm: “…”

Ánh mắt nàng co giật, miệng run lên một hồi rồi nặn ra được câu:

“Cho nên, Bùi công tử ngươi đây là tính... dùng... dùng sắc dụ ta sao?!”

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc