Xuyên Thư: Trói Buộc Cùng Nam Phụ Bệnh Kiều

Chương 4: Gặp ma

Trước Sau

break

Ở Bùi phủ đã ba ngày, Hạ Kiêm vẫn luôn ở lại Khánh Linh Viện, nơi Trần phu nhân sắp xếp cho nàng. Ngoài trừ Thược Dược mỗi ngày mang cơm đến, nàng dường như bị toàn bộ phủ này quên lãng, chẳng ai đến tìm.

Đến chiều ngày thứ ba, màn cửa phòng đột nhiên bị một bàn tay thô bạo vén lên.

Một bà tử mặt mày nghiêm khắc đứng ở cửa.

“Biểu tiểu thư, phu nhân mời ngài tối nay đến dùng bữa.”

Hạ Kiêm đáp một tiếng, thu dọn qua loa rồi bước ra ngoài. Bà tử kia vẫn đứng chờ ở cửa, mặt mày kiêu ngạo, chẳng chút kiên nhẫn.

Nàng cảm thấy có chút quen mặt, rồi nhanh chóng nhớ ra lúc nàng mới đến Bùi phủ, người này đã cùng một hạ nhân khác đón tiếp nàng.

Nếu không nhầm, đây là một trong những kẻ thân tín của Trần phu nhân.

Hạ Kiêm khoác lên người áo choàng màu đỏ thêu hoa triền chi, quấn quanh cổ lớp lông trắng mềm mại, rồi mang theo Thược Dược ra ngoài. Khi bước qua bậc cửa, nàng thoáng nghiêng đầu nhàn nhạt nói:

“Vương mụ mụ, chúng ta đi thôi.”

Bà tử hơi khựng lại, rồi gật đầu, cúi người giúp nàng vén mành.

Tháng ba cuối xuân, chiều tà mang theo từng cơn gió lạnh.

Bên ngoài phòng ăn, mành vải dày được vén lên, khiHạ Kiêm còn chưa bước vào bên trong đã vang lên từng tràng cười chói tai.

Ánh nến lập lòe.

Ngọn lửa nhảy múa bất định, lắc lư theo từng cơn gió, tựa như có một bàn tay vô hình đang quấy nhiễu.

Trên tường, trên sàn gỗ, những cái bóng chao nghiêng vặn vẹo, kéo dài như những linh hồn bất định.

Hạ Kiêm khẽ ngước mắt, và rồi—

Ánh nhìn nàng dừng lại trên bàn thờ đặt trong phòng.

Trước bàn thờ, một cái đầu heo ch·ết được đặt trên bàn gỗ lớn. Những bóng người uốn éo phản chiếu trên đầu heo, trên tấm vải đỏ che phủ bàn thờ giống như đang thực hiện một vũ đạo kỳ dị.

Hạ Kiêm nuốt nước bọt. Lưng nàng lạnh toát.

Cảm giác kỳ quái bủa vây, như thể bản thân nàng vừa bước vào một cơn ác mộng quỷ dị, mà nàng cũng vô thức bị cuốn vào vũ điệu quái đản ấy, trở thành một phần trong đó.

Nàng hít sâu, ngón tay bất giác siết chặt lấy mặt dây chuyền thủy tinh đen trên cổ.

Lòng bàn tay siết đến đau nhói, mới giúp tâm trí nàng không trôi theo cơn ảo giác đáng sợ kia.

“Biểu cô nương, mau vào đi thôi đừng để phu nhân đợi lâu.”

Giọng nói của Vương mụ mụ vang lên bên tai, kéo nàng ra khỏi dòng suy nghĩ. Hạ Kiêm khẽ gật đầu, cất bước bước vào.

Mành vải lay động.

Tiếng cười bén nhọn trong phòng chợt im bặt.

Xung quanh bàn Bát Tiên, nhóm nha hoàn và bà tử vẫn giữ nguyên nụ cười trên mặt, như thể tất cả đang mang cùng một chiếc mặt nạ cứng đờ. Từng người một, chậm rãi quay đầu nhìn về phía cửa.

Ánh nến vừa nhấp nháy bất định giờ đã bình lặng trở lại.

Hạ Kiêm chen ánh mắt qua tầng tầng lớp lớp bóng người, cuối cùng cũng thấy được hai người đang ngồi ở vị trí chủ vị.

Một người là Trần phu nhân, mặt vô biểu cảm, bụng căng tròn do thai kỳ. Người còn lại—một tiểu nam hài vận cẩm y, đang được nha hoàn ôm trong lòng.

Thật là tuyệt.

Cái hoàn cảnh quái quỷ gì đây chứ?

Hạ Kiêm thầm thở dài, thu lại cảm xúc, cất giọng chào:

“Phu nhân.”

Vừa dứt lời, Trần phu nhân khẽ rùng mình đôi mắt đờ đẫn khẽ động, ánh nhìn như xuyên thấu vào tận linh hồn.

So với lần đầu gặp mặt, bà ta gầy đi rõ rệt. Hai bên gò má hõm sâu, quầng mắt thâm đen đáng sợ, môi tô đỏ tươi nhưng chẳng thể che giấu sắc diện tái nhợt.

Tóc búi ngay ngắn không một sợi rối, trang sức vàng ngọc đầy người, lớp áo gấm hoa lệ không giấu nổi vẻ khô cằn, cứng nhắc đến đáng sợ.

Trần phu nhân nhẹ gật đầu, ra hiệu cho Hạ Kiêm ngồi xuống.

Hạ Kiêm vòng qua tiểu nam hài đang được mỹ nhân ôm ấp, ngồi xuống bên kia Trần phu nhân mà không nói một lời.

Mặc kệ cổ đại giáo dục con cái thế nào, nàng cũng không muốn xen vào.

Chỉ là… mỗi lần bước chân vào căn phòng này, nàng đều cảm thấy không thoải mái, như thể không khí cũng trở nên nặng nề u ám.

“Ở đây ở có quen không?” Trần phu nhân lên tiếng.

“Thưa phu nhân, cũng tạm.”

Hạ Kiêm thản nhiên đáp, bưng chén lên ra hiệu cho nha hoàn rót cơm, sau đó tự nhiên gắp một miếng sườn lớn bỏ vào đĩa, nhàn nhã gặm từng miếng.

Không ai nói gì. Không khí trong phòng lặng ngắt.

Ngoại trừ tiếng Hạ Kiêm gặm xương sườn, chẳng có bất kỳ thanh âm nào khác.

Nàng buồn bực liếc nhìn xung quanh, nhíu mày:

“Sao mọi người không ăn?”

Hai mẹ con Trần phu nhân như vừa bừng tỉnh khỏi cơn mê, tiểu nam hài vẫy tay cho nha hoàn lui ra, rồi mới chậm rãi cầm đũa động đến đồ ăn.

Hạ Kiêm nhìn quanh một vòng, lại hỏi:

“Sao chỉ có tam thiếu gia và phu nhân? Đại thiếu gia đâu?”

Câu hỏi vừa thốt ra, sắc mặt Trần phu nhân đột nhiên biến đổi.

Hốc mắt trũng sâu trợn lớn.

Ngón tay siết chặt lấy đôi đũa ngọc, hơi thở bỗng trở nên dồn dập.

Bà ta mở miệng định nói, chưa kịp lên tiếng bên ngoài bỗng vang lên tiếng bước chân vội vã.

Một nha hoàn xộc vào, giọng hoảng loạn:

“Phu nhân! Đại công tử đến rồi!”

Không khí trong phòng như bị đông cứng lại.

“Không… Không phải Kính Nô…”

Trần phu nhân răng va lập cập, hơi thở đứt quãng, yếu ớt đến mức gần như không thể nghe thấy.

Nhưng Hạ Kiêm ngồi ngay bên cạnh, nàng nghe rất rõ ràng.

Ánh mắt Trần phu nhân gắt gao dán chặt vào cửa, con ngươi mở lớn đến cực hạn, như thể trước mắt bà là một con lệ quỷ từ địa ngục bò lên.

Mành khẽ động.

Một luồng khí lạnh thấm vào da thịt, mang theo hơi ẩm rét buốt.

Hạ Kiêm vừa định ngẩng đầu xem thử, bỗng nhiên—

Một bàn tay lạnh buốt đột ngột siết chặt lấy cổ tay nàng!

Móng tay sắc nhọn, tái nhợt, đầu ngón tay gầy guộc đến mức lộ rõ khớp xương hung hăng véo mạnh vào da thịt nàng!

“Tê ——!”

Cơn đau nhói bất ngờ khiến Hạ Kiêm hít mạnh một hơi, nước mắt theo phản xạ tràn ra. Nàng đau đến hít một ngụm khí lạnh.

Hạ Kiêm hét lên đau đớn, muốn giãy ra nhưng vô lực.

Tay phải nàng cầm đũa ngọc theo phản xạ ném xuống đất, tiếng va chạm giòn tan vang lên trong không gian căng thẳng.

Trần phu nhân như phát điên. Đôi mắt bà ta trừng lớn đến mức gần như rớt ra khỏi hốc mắt. Nếu lúc trước bà còn thì thào như kẻ mộng du, giờ đây khi chính mắt nhìn thấy người ấy, bà lập tức thét chói tai.

“Không! Không cần ——! Không cần! Đi! Ngươi đi! Kính Nô! Cút đi! Cút đi!”

Đầu ngón tay gầy guộc, lạnh buốt đang siết chặt cổ tay Hạ Kiêm gần như muốn bóp nát xương nàng. Đau đến mức nước mắt nàng tràn ra nóng hổi.

Đúng lúc đó— Lực đạo bỗng dưng buông lỏng.

Trần phu nhân lao khỏi ghế, cả người run rẩy như bị ác quỷ bám theo vừa hét vừa chạy thẳng ra ngoài!

“Phu nhân! Phu nhân!”

“Mẫu thân!”

Bàn Bát Tiên bị hất đổ.

Chén dĩa vỡ nát. Đồ ăn tinh xảo tung tóe khắp mặt đất.

Một mảnh hỗn loạn.

Bà tử và nha hoàn hốt hoảng đuổi theo, ngay cả tiểu công tử vốn đang đắm chìm trong thanh sắc cũng lập tức biến sắc, bỏ chạy theo.

Nháy mắt, nhà ăn trống trơn.

Chỉ còn lại Hạ Kiêm, một mình ôm lấy cổ tay đang đỏ ửng vì bị véo quá mạnh, nước mắt vô thức lăn dài.

Nàng ghét nhất là đau.

Đời trước chỉ cần bị dao nhỏ cứa trúng, nàng cũng phải rên rỉ nửa ngày. Huống chi là bị người bóp chặt như muốn nghiền nát xương thế này.

Đột nhiên— Bóng nến ấm áp trên người nàng bị một bóng đen che khuất.

Làn hơi lạnh lẽo bủa vây.

Một ngón tay tái nhợt, lạnh buốt chạm lên tay trái của nàng, nhẹ nhàng tháo xuống chiếc vòng phỉ thúy trên cổ tay, đặt lên bàn, phát ra một tiếng va chạm rất nhỏ.

“Thật đáng thương.”

Giọng nói ấy nhẹ như gió thoảng. Không phải cố ý ôn nhu, mà là… tự nhiên sinh ra đã mang theo sự dịu dàng.

Giọng nói ấy, chỉ cần nghe thôi cũng đủ khiến người khác sinh ra ảo giác rằng hắn là một người tính tình rất tốt.

Hạ Kiêm ngửi thấy hương đàn hương thoang thoảng, lần nữa tràn ngập xung quanh.

Đối phương đang cầm lấy tay nàng.

Nàng cúi xuống, xuyên qua màn nước mắt mơ hồ, nhìn thấy một góc áo màu lam nhạt, dừng lại ở cổ tay tái nhợt của hắn, nơi có một chiếc kim hoàn thanh mảnh.

Hắn khẽ nghiêng đầu.

“Rất đau sao?”

Hạ Kiêm không đáp, g từ từ ngẩng lên lần đầu tiên đối diện nghiêm túc với gương mặt của Bùi Quan Chúc.

Ánh nến chập chờn, hắt bóng lên khuôn mặt hắn.

Da hắn tái nhợt như bị bệnh lâu ngày, nhưng ngũ quan lại đẹp đến phi phàm.

Đôi mắt phượng đen láy sâu không thấy đáy.

Ánh nến dù có giương nanh múa vuốt thế nào cũng không thể chiếu rọi được bóng tối trong mắt hắn.

Hạ Kiêm chợt nhớ đến cách miêu tả trong nguyên tác—

Bùi Quan Chúc nhân diện thoát tục, mang theo phật tính tựa như thần phật vô thực giữa nhân gian.

Nhưng— Nhìn tận mắt rồi, nàng lại không nghĩ như vậy.

Thần phật thương hại chúng sinh.

Nhưng Bùi Quan

Chúc nhìn thấy nàng rơi lệ— khóe môi hắn lại mang theo ý cười.

Hắn cười cái gì? Là đang cười nhạo màn kịch vừa rồi?

Hay là… Cười vì thấy nàng đau đến lệ rơi đầy mặt?

Giọng hắn chậm rãi vang lên.

“Biểu muội?”

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc