Xuyên Thư: Trói Buộc Cùng Nam Phụ Bệnh Kiều

Chương 3: Gặp gỡ

Trước Sau

break

Trong nguyên văn từng miêu tả, Bùi Quan Chúc tướng mạo sáng trong như hàn nguyệt, màu da tuy tái nhợt nhưng không giấu đi khí chất thiếu niên.

Dung mạo nam sinh nữ tướng, khiến người ta liên tưởng đến pho tượng Phật tinh tế dưới ánh kim quang xuyên qua.

Khi đọc đoạn này, Hạ Kiêm thật sự không tưởng tượng nổi rốt cuộc Bùi Quan Chúc trông như thế nào. Để tăng phần nhập tâm, nàng tiện tay ghép gương mặt vị tiểu sinh danh tiếng nhất lúc bấy giờ vào nhân vật này.

Nhưng hôm nay, khi chân chính nhìn thấy…

Cái gì mà tiểu sinh nhan sắc phong thần? Cái gì mà mỹ mạo khuynh thành?

Toàn bộ đều trở thành ảm đạm vô quang.

Cùng lắm chỉ cần một ánh mắt của đối phương, mọi hình tượng trước kia trong đầu nàng liền bị thổi bay sạch sẽ.

Nàng liên tục hắt hơi, từng tiếng từng tiếng nối tiếp nhau, thế không giảm mà còn tăng. Nước mắt theo khóe mắt rơi xuống không ngừng.

Cuối cùng, cơn gió núi bất chợt ngừng lại.

Thược Dược túm lấy ống tay áo hồng nhạt của nàng, giọng nói mang theo vài phần lo lắng:

“Biểu tiểu thư thật quá khách khí, thân thể đại công tử mười năm như một ngày, chẳng khác nào trời sinh đã yếu ớt. Nhưng trái lại, biểu tiểu thư đường xa bôn ba, không chừng lại cảm nhiễm phong hàn rồi.”

“Không có.” Hạ Kiêm theo bản năng phản bác, rồi quay đầu nhìn về phía hành lang.

… Chỉ là không còn bóng dáng ai?

Làn gió lại thổi qua, dải dây điều đỏ rực treo dọc hành lang lay động phần phật.

Tháng ba xuân phong vốn ôn hòa, vậy mà khoảnh khắc này lại khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo đến tận xương.

Hạ Kiêm rùng mình.

Một người sống sờ sờ, sao có thể vừa chớp mắt đã biến mất?

Nàng bước lên vài bước, đến trước chiếc ghế đỏ lúc nãy. Đang muốn cúi người quan sát kỹ, bỗng nhiên Thược Dược nắm chặt lấy nàng.

“Biểu tiểu thư đang nhìn gì vậy? Xuân phong vẫn còn lạnh, chớ để nhiễm hàn mau theo nô tì trở về đi.”

“Không phải,” Hạ Kiêm khẽ nhíu mày, “ta vừa rồi rõ ràng thấy có người ngồi đây.”

Lời vừa dứt, sắc mặt Thược Dược lập tức trắng bệch.

Thanh âm run rẩy:

“Người nào?!”

Hạ Kiêm không ngờ nàng lại có phản ứng lớn như vậy, sững sờ hai giây rồi lập tức hiểu ra.

Chuyện trong phủ có quỷ, đã sớm đồn đại xôn xao.

Trong nguyên tác, chỉ có Trần phu nhân khẳng định bản thân đã tận mắt nhìn thấy quỷ. Mỗi lần như vậy, bà ta đều lén lút mời đạo sĩ phương xa đến phủ làm pháp sự.

Nhưng chính cái cách bà ta luôn che che giấu giấu, lại càng khiến hạ nhân trong phủ nghi ngờ, hoang mang.

Hạ Kiêm trấn an:

"Sợ gì chứ? Giữa ban ngày ban mặt, khẳng định là người sống.”

Nàng có thể chắc chắn rằng người vừa rồi chính là Bùi Quan Chúc.

Bởi vì trong truyện gốc, chỉ có hắn là người duy nhất đeo kim hoàn trên cổ chân.

Nhưng…

Vừa rồi rõ ràng còn ngồi ở đây. Sao trong chớp mắt đã biến mất?

Hạ Kiêm tự trấn an, có lẽ nàng nhìn lầm rồi. Dù sao, Bùi Quan Chúc cũng không có lý do gì nhìn thấy nàng rồi bỏ chạy.

Thược Dược vẫn chưa hết sợ hãi, nắm chặt lấy túi tiền bên hông tay kia níu chặt ống tay áo của Hạ Kiêm.

“Biểu tiểu thư… Người lúc nãy trông thế nào?”

Nói đến đây giọng Thược Dược lại run hơn, thậm chí tay còn run rẩy móc ra từ tay áo một bức họa, đẩy đến trước mặt Hạ Kiêm.

“Đây là gã sai vặt trong phủ vẽ lại… Biểu tiểu thư, người vừa rồi có phải trông giống thứ này không?”

Hạ Kiêm ghé sát lại nhìn, trên bức họa là một gương mặt méo mó như thể vừa bị xe ngựa cán qua.

Đôi mắt tròn xoe vô hồn, cái mũi củ tỏi to tướng tổng thể không đáng sợ, mà là xấu… xấu đến mức buồn cười.

Thược Dược nghiêm túc nói:

“Bức họa này ta bỏ sáu đồng tiền mới mua được đấy. Trong phủ, ai nghe đồn có quỷ đều muốn nhanh chân bỏ chạy. Vì vậy, mỗi người đều tranh nhau giữ một tấm để phòng thân. Cũng chính vì quá được săn đón, giá bán giờ đã tăng lên gấp đôi.”

Hạ Kiêm: Hảo gia hỏa, ngay cả cái này cũng có thể thành cơ hội kiếm tiền.

“Nó không trông như thế này.” Hạ Kiêm lắc đầu. Nếu ma quỷ mà xấu đến mức này, e rằng ai nhìn thấy cũng chẳng hoảng sợ mà chỉ cười ha ha. “Chắc ta nhìn nhầm rồi. Nhưng người đó chắc chắn không phải quỷ, mà là người sống, hơn nữa—” nàng thoáng dừng lại, nhớ đến gương mặt tái nhợt mà tuyệt đẹp kia, rồi bĩu môi, “còn rất đẹp.”

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc