Bùi phủ tọa lạc nơi đất vàng Kim Lăng, trải qua mấy đời làm quan đến nay đương gia lão gia là Bùi Ngọc Thành là nhị phẩm đại học sĩ trong kinh nội các.
Phủ đệ xa hoa lộng lẫy, cột kèo chạm trổ tinh xảo, hành lang quanh co uốn lượn, viện giữa có non bộ tinh mỹ, ao nhỏ trong veo nước chảy róc rách, tùng xanh bóng rợp.
Một đình viện phú quý bậc này, vừa bước qua cửa thuỳ hoa liền tựa như mở ra một góc Sở hà Hán giới*.
*chỉ ranh giới giữa hai nước Sở và Hán trong thời Chiến Quốc Trung Quốc, tượng trưng cho sự phân chia giữa 2 nền văn minh Sở và Hán
Chưa kịp vượt qua ngạch cửa chính sảnh, Hạ Kiêm đã ngửi thấy mùi đàn hương nồng đậm, đưa mắt nhìn vào liền thấy nơi nội đường đặt một điện thờ âm u, phía dưới bày đủ loại trái cây tươi mới thượng cống, hai bên cắm nến đỏ cháy bập bùng.
Bên cạnh án gỗ, một chiếc đầu heo lớn đặt ngay ngắn, bị chém đứt từ cổ không rõ đã để đó bao lâu.
Hạ Kiêm lặng lẽ nâng mắt, bất giác đối diện với đôi mắt vô hồn của con lợn chết, cả người bất giác lạnh toát trong lòng dâng lên cảm giác khó chịu.
Mành sa lay động, bà tử trong phòng vén rèm, đưa nàng vào trong. Hạ Kiêm rốt cuộc cũng diện kiến Trần phu nhân, người mà nha hoàn bên cạnh nhắc đến suốt dọc đường.
Trong ký ức của nguyên thân, đây cũng là lần đầu tiên nàng nhìn thấy Trần phu nhân.
Tuy mang danh biểu cô nương Bùi gia, nhưng quan hệ huyết mạch giữa nàng và Trần phu nhân vốn xa cách.
Trần phu nhân là kế thất của Bùi đại học sĩ. Sau khi gả vào nhà cao cửa rộng, bà ta liền đoạn tuyệt với thân thích nghèo hèn không còn qua lại.
Người đàn bà ấy trông khoảng ba bốn mươi tuổi, thân mang bầu lớn, ánh mắt lãnh đạm, nhìn thấy Hạ Kiêm cũng chẳng buồn gượng cười, chỉ phất tay xua đi bà tử đang định bày ghế dựa, khiến nàng phải đứng chờ.
Đàn hương trong phòng nồng nặc, Hạ Kiêm bị sặc đến hắt hơi mấy cái. Trần phu nhân liếc nàng một lượt, khẽ nhíu mày:
“Diện mạo này, dường như khác trên bức hoạ một chút?”
Đó là lẽ tất nhiên. Bởi từ khi nàng xuyên vào quyển sách này, dung mạo liền hoán đổi thành chính mình kiếp trước. Mọi ký ức của người trong phủ về nàng đều bị hệ thống sửa đổi.
Trần phu nhân khẽ cười, dùng khăn che miệng giọng thản nhiên:
“Trong phủ không có quy tắc gì, cứ an tâm ở lại không cần quá mức kiêng dè.”
Dứt lời, bà ta xoay người như đang quan sát một món hàng, thấp giọng thì thầm:
“Diện mạo thế này, cũng không tính là ta bạc đãi hắn.”
Hạ Kiêm thản nhiên, bởi nàng biết rất rõ “hắn” trong lời bà ta chính là ai.
Nàng vào phủ này, ngoài miệng nói là tạm trú, nhưng thực chất chính là đến để xem mắt. Trong nguyên tác có nhắc đến, Trần phu nhân muốn tìm người xung hỉ, trừ tai hoạ cho phủ.
Mà kẻ nàng phải gả—chính là Bùi Quan Chúc.
Dẫu vậy, theo nguyên tác nguyên thân còn chưa kịp bước chân lên kiệu hoa, đã chết ngoài ý muốn.
Nha hoàn dẫn nàng qua hành lang, đưa đến chỗ ở.
“Biểu cô nương dung mạo đoan trang, phu nhân thực thích ngài.”
Hạ Kiêm cười gượng hai tiếng, không đáp.
Thích? Nàng thực chẳng nhìn ra điểm nào trong đôi mắt Trần phu nhân có thể gọi là yêu thích.
Theo nguyên tác, nguyên thân từng tận lực lấy lòng bà ta rốt cuộc vẫn bị chán ghét cùng cực.
Nguyên do ra sao, nàng chẳng rõ nhưng đoán hẳn là có liên quan đến một đoạn quá khứ không ai muốn nhắc lại.
Hạ Kiêm bước đến gần nha hoàn tên Thược Dược, người luôn túc trực hầu hạ bên mình. Thân thể này so với kiếp trước chẳng khác nào đúc từ một khuôn, vóc người lại cao hơn nữ tử trung bình thời bấy giờ một chút, nên khi cúi đầu hỏi nhỏ, giọng điệu cũng phần nào trầm thấp hơn.
“Thược Dược tỷ tỷ,” nàng khẽ gọi, rồi dừng một chút hạ giọng nói tiếp, “ta có chuyện muốn hỏi.”
Thược Dược thầm nghĩ: Đến rồi, nhất định là chuyện trong phủ có quỷ.
Thiếu nữ trước mặt buộc tóc sơ song nha, đáy mắt thanh triệt ánh lên tia cười. Nàng ta chậm rãi lên tiếng, giọng nói nhẹ như tơ:
“Ta muốn hỏi một chút về Bùi công tử.”
Thược Dược thoáng giật mình, ánh mắt hiện lên tia kinh ngạc.
“Biểu cô nương muốn biết điều gì?”
Hạ Kiêm nuốt khan, bao nhiêu nỗi lòng tích tụ mấy ngày nay cuối cùng cũng tuôn ra một tràng:
“Bùi công tử hiện giờ ở viện nào trong phủ? Thân thể thế nào rồi? Ta nghe nói chàng sinh ra đã mang bệnh, đi ba bước là ho, đi năm bước liền vô lực. Vậy chàng bắt đầu suy nhược từ khi nào? Chàng ăn uống có theo quy luật không? Một bữa ăn có đủ phần như một nam nhân bình thường không? Gần đây chàng có phát bệnh lần nào không? Hiện tại sức khoẻ chàng ra sao?”
Thược Dược: …
Thược Dược hoài nghi chính mình nghe lầm, ngẩng đầu nhìn nàng. Nhưng trong mắt Hạ Kiêm chỉ có lo lắng, chân mày nhíu chặt, đầu ngón tay còn lén lút móc từ trong áo ra một chiếc túi gấm nhỏ, căng phồng nặng trịch.
“A… này…”
Thược Dược lặng lẽ liếc mắt đánh giá, trong lòng đoán chừng số lượng bạc bên trong cũng không ít.
Hạ Kiêm đứng ngay trước mặt, ánh mắt đầy chờ mong.
Gió núi thổi qua, làm dải dây đỏ treo hai bên hành lang lay động phần phật. Nàng vô thức quay đầu, nhìn dọc theo hành lang dài hun hút, nơi tận cùng chìm trong bóng tối sâu thẳm.
Một cơn gió mạnh lùa qua, thổi tung mấy sợi tóc lòa xòa trước trán, nàng khẽ đưa tay vén chúng ra sau tai.
Ngay lúc nàng vừa quay mắt trở lại, chợt thấy phía dưới hành lang không xa, nơi băng ghế đỏ thấp thoáng một bóng người.
Nam nhân bị cây cột lớn che khuất quá nửa thân hình, chỉ lộ ra một bàn chân trắng muốt đặt lên phiến đá xanh, cổ chân gầy guộc quấn một vòng kim hoàn, không thô không mảnh.
Hạ Kiêm vô thức nín thở.
Bên tai, giọng nói nhỏ của Thược Dược bị gió thổi tan, chỉ còn lại tiếng gió rít qua hành lang.
Mà sau cây cột đỏ kia, một gương mặt tái nhợt, mang theo nụ cười mơ hồ, chậm rãi lộ ra.
Toàn thân Hạ Kiêm lạnh toát.
Gió núi cuốn theo vài sợi tơ liễu phiêu đãng. Hạ Kiêm cảm giác sống lưng tê dại, chóp mũi bỗng ngứa ran bất giác hắt hơi một cái thật mạnh:
“A… hắt xì!”