Xuyên Thư: Trói Buộc Cùng Nam Phụ Bệnh Kiều

Chương 1: Bùi gia

Trước Sau

break

Tháng ba cuối xuân, cảnh sắc hữu tình.

Tơ liễu lả lướt theo gió, phiêu diêu tựa mây khói, nhẹ nhàng rải khắp Kim Lăng thành.

Trên đường lớn náo nhiệt, phố xá chen chúc người qua kẻ lại. Một cỗ xe ngựa chạm trổ tinh xảo, trang sức hoa mỹ, chậm rãi lăn bánh giữa dòng người tấp nập.

Hễ xe ngựa lướt qua, người đi đường đều vội vàng tránh né, không một ai dám oán than chỉ lặng lẽ lùi sang hai bên, nhường lối cho bánh xe bạc lặng lẽ vang lên từng tiếng chuông thanh thúy.

Bởi lẽ, trong thành này, ai ai cũng biết đây chính là kiệu của Bùi phủ, gia tộc danh giá bậc nhất Kim Lăng.

Bên đường, bọn trẻ nghe thấy tiếng chuông liền hiếu kỳ bám theo, vừa chạy vừa gọi nhau, nhưng kỳ lạ thay, hễ tiếng chuông ngân lên liền có người “Hắt xì!” theo sau.

Bên trong xe ngựa, Hạ Kiêm đưa tay vén nhẹ rèm, song vẫn chẳng thể ngăn nổi làn tơ liễu phất phơ theo gió ùa vào. Nàng lại hắt hơi một tiếng, hai mắt hoe đỏ lệ tuôn lã chã.

Thật hết cách! Đời trước, nàng đã dị ứng với tơ liễu, chẳng ngờ đến kiếp này vẫn không thoát khỏi thứ tai họa này.

Bên ngoài, tiểu nha hoàn theo hầu đã mấy lần sốt ruột vén rèm, lại một lần nữa hạ rèm xuống, nhẹ giọng hỏi:

"Biểu tiểu thư, người thực sự không phát sốt đấy chứ?”

“Không sốt, thật không sốt.”

Tiểu nha hoàn nhìn nàng hắt hơi liên tục, không khỏi nảy sinh nghi hoặc, sợ rằng vị cô nương từ thôn quê đến này có bệnh lây gì đó.

Do dự một lúc, nàng ta rốt cuộc vẫn nhón tay khẽ chạm vào trán Hạ Kiêm.

Làn da mát lạnh, không hề có dấu hiệu phát sốt. Lúc này tiểu nha hoàn mới yên tâm buông rèm xuống, cất giọng hỏi:

“Biểu tiểu thư, đi xe ngựa của Bùi phủ ta từ sáng đến giờ, có thoải mái không?”

Hạ Kiêm khẽ cười: “Rất thoải mái.”

Nhưng kỳ thực, nàng chẳng cảm thấy thoải mái chút nào.

Xe hơi đời trước nàng ngồi tuy nhỏ nhưng êm ái, đằng này xe ngựa phủ Bùi lót dày đến mấy lớp đệm, vậy mà nàng vẫn cảm thấy xương cốt như sắp rã ra từng mảnh.

Bên ngoài, tiểu nha hoàn tiếp tục cảm thán nàng thật có phúc, một cô nhi không nơi nương tựa, chỉ nhờ có chút thân thích với phu nhân mà được tiến vào Bùi phủ cao cao tại thượng, đúng là phúc khí tu tám đời mới có.

Hạ Kiêm nghe vậy, chỉ cười nhạt.

Phúc khí này, nếu nàng nhường cho nàng ta, liệu nàng ta có dám nhận không?

Dù sao, ngay cả nguyên thân cũng chẳng muốn. Chỉ vừa nghe tin mình sắp tiến vào Bùi phủ, trở thành vị cáo mệnh phu nhân mà ai ai cũng kiêng dè, nàng ta đã sợ đến mức nhảy sông tự tận.

Ngày hôm sau, khi người ta vớt lên, thân xác đã lạnh lẽo, mà linh hồn Hạ Kiêm lại bị kéo đến nơi này.

Khi nàng mở mắt, phụ mẫu nuôi ở biệt trang kinh hoảng vô cùng. Tưởng rằng nàng đã chết, thấy nàng tỉnh lại, cả hai lập tức òa khóc miệng không ngừng niệm Phật, chỉ e có điều quỷ dị xảy ra.

Sau ba ngày dùng thập toàn đại bổ canh, hồn phách Hạ Kiêm rốt cuộc cũng dần ổn định, thần trí sáng tỏ, rốt cuộc biết rõ nơi này là đâu.

Hóa ra, nàng xuyên thư.

Người ta xuyên thành nữ chính, được vạn người sủng ái hoặc dù có là nữ phụ thì cũng có cơ hội nghịch tập, trở thành vạn nhân mê.

Còn nàng thì sao?

Xuyên thành một kẻ pháo hôi mệnh bạc, mới xuất hiện trong quyển thứ nhất đã sớm đoạn kiếp.

Tất cả lời thoại chỉ gói gọn trong ba câu: “Biểu huynh buổi sớm tốt lành”, “Biểu huynh, chào buổi trưa”, “Biểu huynh, chào buổi tối.” Đến cuối cùng, chẳng ai nhớ nổi nàng từng tồn tại.

Pháo hôi thì đã sao? Chẳng ai nói pháo hôi thì không thể nghịch tập.

Hạ Kiêm nhắm mắt hồi tưởng nguyên văn.

Quyển sách này tên là Giang Hồ Chỉ Điểm Nhân Gian Sự, chủ yếu kể về hành trình bôn tẩu giang hồ của nam nữ chính, cũng như mối tình khắc cốt ghi tâm giữa họ.

Hạ Kiêm biết rõ quy luật xuyên thư, bèn thản nhiên hỏi: “Nói đi, ta cần công lược ai? Là nam chính, hay nam nhị, nam tam, nam tứ?”

Hệ thống đáp: “Đều không phải.”

Lời vừa dứt, gáy nàng bỗng nhiên lạnh buốt, một sợi dây đen quấn chặt, kéo theo một vật nặng rơi xuống, đong đưa trước mắt nàng.

Hạ Kiêm cúi đầu nhìn là một miếng thủy tinh đen, tựa như mặt dây chuyền.

“Đây là gì?”

Hệ thống đáp: “Tín vật trói định.”

Nàng nhíu mày: “Tín vật trói định?”

“Đúng vậy. Hiện tại ký chủ đã cùng nam phụ Bùi Quan Chúc trói định sinh mệnh, hắn chết ngươi cũng chết; hắn còn sống, ngươi cũng sống.”

Đầu óc Hạ Kiêm ong ong.

“Có ý tứ gì? Không phải muốn ta công lược hắn sao?”

“Không phải. Nhiệm vụ của ngươi là bảo vệ tính mạng Bùi Quan Chúc. Chỉ khi hắn còn sống, ngươi mới có cơ hội quay về thế giới hiện thực.”

Hạ Kiêm suýt nữa thì ngất xỉu.

Bao nhiêu người không trói, lại cố tình trói nàng với Bùi Quan Chúc?!

Vừa rồi, khi nàng hỏi cần công lược ai, trong lòng còn âm thầm cầu nguyện, mong sao đừng phải là hắn.

Bởi lẽ, trong nguyên tác Bùi Quan Chúc là đại phản diện, cũng là nam nhân duy nhất chưa từng yêu nữ chính. Hắn còn mệnh bạc, chưa tới chương năm mươi đã chết thảm.

Hệ thống chậm rãi giảng giải.

Tóm lại, chính là vì Bùi Quan Chúc quá mức tà ác, thủ đoạn tàn nhẫn biến thái khiến cho độc giả cùng nhà xuất bản đồng loạt phản đối. Tác giả đành phải sửa đổi, cắt giảm hết thảy tình tiết liên quan đến hắn.

Hạ Kiêm cau mày: “Hắn hiện tại còn tồn tại trong thế giới này sao?”

Hệ thống đáp: “Còn, nhưng đã mất đi hào quang nhân vật chính. Giờ đây, hắn chẳng khác nào một kẻ pháo hôi bình thường, có thể vì bệnh tật mà chết, cũng có thể bị người giết ngay đầu phố. Nhiệm vụ của ngươi chỉ có một là bảo vệ tính mạng của hắn.”

Lúc này, xe ngựa đã dừng.

Hạ Kiêm xuống xe, ngước mắt nhìn tấm bảng hiệu treo cao trước cổng lớn, hai chữ Bùi Phủ nét mực đậm đà khí thế uy nghiêm.

Nàng có cảm giác, chuyến này bước vào, chẳng khác nào một cước dẫm thẳng lên Quỷ Môn Quan.

Tiểu nha hoàn theo hầu thấy nàng thất thần, liền cười nói: “Biểu cô nương, Bùi phủ chúng ta rộng lớn khí phái, người vào cửa chớ nên si ngốc nhìn ngắm. Lát nữa còn phải diện kiến phu nhân, đừng để người trong phủ coi thường.”

Hạ Kiêm: Sao cứ như ta là Lưu Bà Bà vào Đại Quan Viên vậy?

Bất quá, nàng không thể không thừa nhận Bùi phủ này xác thực xa hoa lộng lẫy, quả là danh gia vọng tộc bậc nhất.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc