Hạ Kiêm cảm thấy Bùi Quan Chúc tựa như con mèo lớn đang vờn chuột, ung dung duỗi móng vuốt, giăng lưới vây nàng vào cuộc vui. Nàng khẽ thở dài, cất tiếng gọi: "Bùi công tử."
Bùi Quan Chúc nhướng mày, nụ cười càng thêm sâu sắc: "Ừ, biểu cô nương."
Quái nhân!
Hạ Kiêm nhất thời không phân biệt được, hắn đang vui hay không vui. Trong nguyên tác, Hạ Kiêm nhớ rõ Bùi Quan Chúc vô cùng chán ghét nguyên chủ gọi mình là biểu huynh.
Mỗi lần nghe thấy hai chữ "biểu huynh", vẻ mặt hắn hoặc là tươi cười ẩn chứa chán ghét, hoặc là lạnh lùng đến thấu xương. Tóm lại, chẳng mấy khi hắn vui vẻ.
Hạ Kiêm muốn bảo vệ hắn, tự nhiên phải luôn ở bên cạnh hắn. Chẳng lẽ vừa chọc giận hắn, vừa lẽo đẽo theo sau? Nhỡ hắn nổi cơn thịnh nộ, vung rìu chém nàng thì sao?
Vẻ mặt này của hắn, chắc là không đến nỗi quá tệ chứ?
Hạ Kiêm lấy hết can đảm, đôi mắt hạnh cong cong, hai búi tóc mai rủ xuống, dưới ánh nến lấp lánh như phủ một lớp quang mang mềm mại.
"Ta họ Hạ, tên một chữ Kiêm. Bùi công tử cứ gọi ta là Hạ cô nương là được."
"Được," Bùi Quan Chúc gật đầu, ngoài dự liệu là nàng khá dễ nói chuyện, "Hạ cô nương."
"Ừ," Hạ Kiêm đỡ lấy cánh tay bị thương, lo lắng nhìn về phía cửa, "Không biết dì cô rốt cuộc bị làm sao, thật khiến ta lo lắng."
"Có lẽ là nhìn thấy ta, sợ hãi chăng?" Bùi Quan Chúc cười nói.
Hạ Kiêm: Không phải, câu này khiến ta đáp lời thế nào đây?
"Tay của Hạ cô nương cần được xử lý một chút nhỉ?"
Hạ Kiêm cúi đầu nhìn, mấy vệt trăng non đỏ tươi hằn lên trên cánh tay trắng như tuyết, vậy mà lại in sâu vào da thịt.
"Ta còn tự hỏi sao vừa rồi đau đến thế," nàng chẳng mấy để ý, lắc lắc cánh tay, kéo tay áo che đi vết thương nhỏ, "Không sao, mấy ngày nữa sẽ tự lành thôi."
"Vậy thì không được," nụ cười của Bùi Quan Chúc như đeo mặt nạ, "Nếu Hạ cô nương không chê, trong phòng ta có lọ thuốc trị sẹo của vị y sư lần trước, có muốn cùng ta về lấy không?"
Hạ Kiêm không ngờ hắn lại nói vậy, nhiệt tình đến mức kỳ lạ, nhất thời ngẩn người, buột miệng thốt ra: "Trời khuya thế này, hai ta nam chưa cưới nữ chưa gả, ta theo chàng về phòng, có, có vẻ không hay lắm thì phải?"
Nụ cười trên môi Bùi Quan Chúc khẽ cứng lại, "Hạ cô nương nói cũng phải."
Thấy Bùi Quan Chúc đứng dậy định đi, Hạ Kiêm bắt đầu hối hận. Bùi sát nhân quanh năm suốt tháng ở trong phủ, người ta thường nói "phú quý hiểm trung cầu", nàng bỏ lỡ cơ hội tăng tiến tình cảm xã hội chủ nghĩa đêm nay, biết đến bao giờ mới có lần sau?
Nghĩ vậy, Hạ Kiêm vội cầm lấy chiếc vòng ngọc phỉ thúy đặt trên bàn bát tiên, "Bùi công tử xin dừng bước!"
Bùi Quan Chúc từ cửa nhấc lên chiếc đèn cung đình kết ti pháp lang hoa điểu không biết của nha hoàn bà tử nào đánh rơi, bước xuống bậc thang.
Đêm khuya, trăng sao lấp lánh trên bầu trời, Bùi phủ đèn lồng giăng mắc, huy hoàng như tiên cảnh.
Thiếu niên đi bên cạnh Hạ Kiêm xách theo chiếc đèn cung đình nạm vàng, ánh sáng vàng rực rỡ chiếu lên mái tóc đen nhánh buộc cao bằng dải lụa đỏ, cả người bớt đi vài phần mị hoặc, thêm vài phần tiêu sái phóng khoáng.
Hạ Kiêm thân thể khỏe mạnh, thấy hắn mặc phong phanh, tự giác đứng chắn gió lạnh cho hắn.
Khi đổi vị trí, nàng mới nhận ra vành tai trắng nõn của Bùi Quan Chúc có một chấm đỏ, ẩn hiện ánh sáng lấp lánh, tựa như viên hồng ngọc tuyệt đẹp.
"Hạ cô nương đang nhìn gì vậy?"
Hạ Kiêm giật mình, mới nhận ra không biết từ lúc nào hai người đã xích lại gần nhau, đôi mắt đen sâu thẳm của Bùi Quan Chúc gần như kề sát trước mặt nàng.
"À... thì..." Hạ Kiêm vội vàng lùi lại, bị bắt gặp nhìn trộm, quả thật có chút xấu hổ.
"Ta đẹp sao?" Bùi Quan Chúc đột nhiên hỏi.
"Hả?"
Hạ Kiêm nhất thời ngơ ngác.
Bùi Quan Chúc khẽ cười, "Hay là Hạ cô nương lo lắng ta thể nhược, không đi nổi?"
Hạ Kiêm lúc này mới hoàn hồn.
Cuộc gặp gỡ tình cờ ở hành lang ngày ấy, quả nhiên không phải ảo giác của nàng!
Hạ Kiêm trong lòng khẩn trương đến muốn nghẹt thở, có cảm giác như bị bắt gặp nói xấu sau lưng người ta vậy.
"Ta chỉ là quan tâm Bùi công tử một chút, tuyệt đối, tuyệt đối không có ý gì khác."
"Ừ," Bùi Quan Chúc vẻ mặt hiền lành, "Như Hạ cô nương thấy đấy, thân thể ta còn khá khỏe mạnh, Hạ cô nương có thể yên tâm."
Hắn bảo nàng yên tâm, Hạ Kiêm trong lòng lại càng kỳ lạ.
Cảm giác này, giống như kẻ ma ốm sắp chết dặn dò người vợ trẻ chưa cưới, lo sợ mình sẽ góa bụa: "Thân thể ta vẫn tốt lắm, đi theo ta nàng cứ yên tâm."
Hạ Kiêm sợ hắn hiểu lầm, "Không phải đâu! Ta không sợ góa bụa, ta chỉ là lo lắng cho chàng!"
Hạ Kiêm:
Trời ơi, nàng đang nói cái gì vậy?
A a a nàng đang nói cái gì thế này!
"Không phải, ta không có ý đó, chàng nghe ta giải thích, ý ta là ta thực sự quan tâm đến thân thể chàng! Phi! Ý ta là, ta không phải vì bản thân mình mới quan tâm đến thân thể chàng, ta thật sự chỉ là thuần túy quan tâm chàng thôi!"
Hạ Kiêm bị cái miệng vụng về của mình làm choáng váng.
Nàng cúi đầu, một lúc lâu sau mới dám ngẩng đầu nhìn trộm.
Lại đúng lúc chạm phải vẻ mặt ôn hòa của Bùi Quan Chúc.
"Ồ," Bùi Quan Chúc không biết là tin hay không tin, "Thì ra là vậy."
Bùi Quan Chúc cười cười, "Không ngờ Hạ cô nương lại có tình cảm thuần khiết đến thế với ta."
Hạ Kiêm:
Hạ Kiêm há miệng muốn giải thích thêm, trước mặt bỗng xuất hiện bậc thang, gió núi đêm khuya gào thét, thổi đến người nàng lạnh run.
Nàng mới nhận ra, không biết từ lúc nào, họ đã đến trước hành lang dài dằng dặc của Bùi phủ.
Đêm khuya, trong hành lang không thắp đèn, sâu hun hút, những dải lụa đỏ hai bên hành lang lay động nhẹ nhàng trong gió đêm. Bùi Quan Chúc đứng bên cạnh nàng, bàn tay tái nhợt cầm chiếc đèn cung đình nạm vàng, dịu dàng nói với Hạ Kiêm: "Đi thôi, Hạ cô nương."
Khung cảnh mờ ảo, hành lang vắng lặng, bên cạnh là chàng thiếu niên tuấn tú dịu dàng lại có hôn ước với mình. Chắc chắn bất kỳ cô nương nào cũng sẽ tim đập rộn ràng, lòng dạ rối bời.
Hạ Kiêm cũng không ngoại lệ.
Đầu ngón tay nàng lạnh run, nắm chặt đến mức trắng bệch cũng không ngăn được sự run rẩy.
Sao chỉ một phút lơ đãng, nàng lại theo tên sát nhân ma này đến nơi tối tăm thế này?
Giọng điệu hắn trước sau vẫn ôn hòa lễ độ, khiến người ta có cảm giác như tắm mình trong gió xuân.
Nhưng Hạ Kiêm lại liên tưởng đến nội dung trong sách.
Kỳ thực, trong nguyên tác vụ án Bùi phủ, Bùi Quan Chúc vẫn chưa lộ ra quá nhiều dấu vết.
Tin đồn Bùi phủ có quỷ lan truyền ầm ĩ, Trần phu nhân tuyệt vọng, đành phải mời cao thủ giang hồ ngày đêm bảo vệ. Người nhận được Huyền Thưởng Lệnh, chính là nữ chính Liễu Nhược Đằng và nam chính Hứa Trí.
Nhưng nhiệm vụ treo thưởng lần này của hai nhân vật chính vẫn thất bại.
Bởi vì kết cục vụ án Bùi phủ, nguyên chủ "Hạ Kiêm" và Trần phu nhân một người bị giam dưới giếng, một người treo cổ tự vẫn. Trong nguyên văn, hung thủ bị điều tra ra không phải Bùi Quan Chúc, mà là một hạ nhân trong phủ.
Còn Bùi Quan Chúc, vì biểu muội và mẹ kế qua đời mà đêm đêm mất ngủ, tiều tụy gầy mòn, tự xin đến chùa Nam Sơn xa xôi, tụng kinh cầu siêu cho họ.
Đoàn nhân vật chính áy náy vì thất bại, nghe vậy liền quyết định hộ tống Bùi Quan Chúc, cùng nhau đến chùa Nam Sơn.
Những biểu hiện trước đó của Bùi Quan Chúc, đều khiến độc giả cho rằng hắn sẽ hắc hóa về sau.
Nhưng Hạ Kiêm lại mơ hồ cảm thấy không phải.
Bởi vì trong truyện có một đoạn, khi nữ chính Liễu Nhược Đằng và nam chính Hứa Trí truy bắt sát nhân ma trong thành, bị lạc đường. Liễu Nhược Đằng và Bùi Quan Chúc có cảnh gặp gỡ.
Mưa lớn ập đến, hai người họ chạy vào một hang động tối tăm. Liễu Nhược Đằng cảm thán: "Không biết vì sao, tên sát nhân ma này dường như có duyên với chúng ta, chúng ta đến đâu, hắn cũng theo đến đó."
Liễu Nhược Đằng không ngờ rằng sát nhân ma ở ngay trước mặt. Nửa đêm, bị tiếng động kéo vật nặng đánh thức, nàng nhìn thấy Bùi Quan Chúc đứng trước mặt mình.
Thiếu niên tóc tai xộc xệch, đứng thẳng trước mặt nàng. Liễu Nhược Đằng nhìn xuống, thấy Bùi Quan Chúc đang cầm một chiếc rìu sáng loáng.
Một kẻ điên thích vung rìu chém người như vậy, sao có thể là hắc hóa?
Hắn rõ ràng từ gốc rễ đã là hắc rồi, chưa từng trắng bao giờ!
Nghĩ đến đây, Hạ Kiêm lạnh toát cả sống lưng.
Thấy Hạ Kiêm mãi không đáp lời, Bùi Quan Chúc dừng lại trước bậc thang, nghiêng người nghiêng đầu, đôi mắt đen láy sâu thẳm như giếng sâu.
"Hạ cô nương?"
Hạ Kiêm giật mình một cái, sau đó hoàn hồn, gượng cười cố gắng đè nén giọng nói run rẩy, "Bùi công tử, ta thật sự sợ tối chúng ta có thể đổi đường lớn đi được không?"
Bùi Quan Chúc không nói gì.
Hắn cất bước, giơ chiếc đèn cung đình nạm vàng lên trước mặt Hạ Kiêm, lần đầu tiên nhìn rõ mặt nàng.
Gương mặt trắng nõn như ngọc, đôi mắt hạnh khiến người ta nhớ đến con nai hoảng sợ trong rừng, môi mím chặt, hai tay buông thõng bên người đều nắm chặt.
Quả thực, ngay cả sợi tóc căng thẳng cũng viết rõ hai chữ "sợ hãi".
Bùi Quan Chúc tiến lại gần, thấy vai vị biểu cô nương tuyên bố sợ tối đột nhiên rụt lại.
Hắn hơi dừng lại, ngón cái vô thức vuốt ve hai lần cán đèn cung đình bằng gỗ.
Hạ Kiêm cứng đờ người, mặc hắn giơ đèn lồng đánh giá, cũng ngẩng đầu nhìn thẳng vào hắn.
"Hạ cô nương sợ đến vậy sao?" Bùi Quan Chúc hỏi, "Vậy là có ta đi cùng, nàng cũng sợ?"
Hạ Kiêm trong lòng gần như gào thét, chính vì có chàng đi cùng ta mới sợ đó!
Trong lòng nghĩ vậy, Hạ Kiêm khẽ thở dài, quay đầu đi, như thể xấu hổ, ánh mắt trốn tránh, "Có Bùi công tử bên cạnh, ta đương nhiên không sợ, chỉ là hai ta đi trong đêm tối ở nơi vắng vẻ này thật sự không hợp lẽ."
Nói xong, Hạ Kiêm lặng lẽ ngước mắt, liếc nhìn qua mái tóc bên má, không ngờ lại đúng lúc chạm phải ánh mắt đang nhìn chằm chằm của Bùi Quan Chúc.
"Không sao, ta không ngại những điều đó," Bùi Quan Chúc giơ tay cao, cầm đèn cung đình, mặt như ngọc quan, ngũ quan như vẽ bằng bút tỉ mỉ, đôi mắt đen láy cũng ánh lên vài phần hơi nước, khóe môi hơi cong, "Ta chỉ là thể lực yếu, muốn đi đường gần, mong Hạ cô nương thông cảm."
Khi hắn nói, tiếng thở dốc gần như không nghe thấy.
Hạ Kiêm trong lòng nghi ngờ, nhưng lại sợ Bùi Quan Chúc thực sự không khỏe, dù sao trong nguyên tác thân thể hắn cũng không tốt.
Nhìn con đường phía trước tối đen như mực, Hạ Kiêm nội tâm giằng xé một hồi, vẫn cắn răng đồng ý.
Tính mạng của Bùi Quan Chúc mới là quan trọng nhất.
Hắn tồn tại, nàng mới có thể về nhà, không thể để vị tổ tông sống này xảy ra dù chỉ một chút sơ suất.
~~~
Anh ta muốn lột da chị làm lồng đèn đó:>>>>