“Ngươi tưởng rằng cứ năm lần bảy lượt giở trò là ta đều sẽ mắc lừa sao?”
Hạ Kiêm cũng chẳng hiểu nổi Bùi Quan Chúc rốt cuộc nghĩ nàng đang bày ra thứ trò gì, chỉ là nghe hắn nói vậy thì ngay cả tư thế đang ngượng ngùng cũng chẳng dám xê dịch.
“Bùi công tử! Ta nói muốn làm thị vệ của ngươi, một lòng một dạ đứng về phía ngươi, tất cả đều là lời thật lòng! Ta không theo phe ai cả. Trần phu nhân tuy có họ hàng xa với ta nhưng trước khi đến Bùi phủ, ta chưa từng gặp mặt bà ta, giữa ta và bà ta cũng không hề có chút tình cảm nào.”
“Vậy ngươi định chứng minh thế nào?”
Bùi Quan Chúc ngẩng đầu, ánh mắt sắc bén quét qua nàng từ dưới lên. Rõ ràng trong mắt hắn chẳng có mấy phần xem trọng, thế nhưng từ sau khi bị nàng đẩy xuống giường tinh thần của hắn dường như đã trở lại bình thường hơn rất nhiều.
Chiếc rìu vẫn nằm ngay cạnh chân, Hạ Kiêm không dám lơ là “Ta có thể lấy tính mạng mình mà thề với trời cao.”
Bùi Quan Chúc cười khẩy “Đừng đem mấy thứ vô dụng như ông trời ra làm trò đùa.”
Hắn dùng một tay chống người ngồi dậy, tay còn lại nhấc chiếc rìu lên, lưỡi rìu lạnh lẽo ép sát lên chiếc cổ trắng nõn của nữ tử dưới thân.
Cảm nhận được thiếu nữ đang ôm chặt eo mình toàn thân run rẩy, Bùi Quan Chúc nhếch môi cười, ánh mắt hiện rõ vẻ yêu dã dị thường.
“Ngươi nếu nói một lời dối trá, ta sẽ tự tay dùng chiếc rìu này chém đứt cổ ngươi”
Bùi Quan Chúc cong mắt, lời lẽ đáng sợ ấy thốt ra từ miệng hắn lại như lời tình tự của lứa đôi, chậm rãi ôn nhu, khiến người ta rợn tóc gáy
“Nói trước cho rõ, đến lúc đó Hạ cô nương có bày ra trò vặt vãnh vụng về nào cũng vô dụng thôi.”
Lưỡi rìu hơi đẩy về phía trước như nhắc nhở. Hạ Kiêm liền hiểu ý vội vàng rời khỏi người nam nhân, mông khẽ nhích sang một bên sàn nhà.
Thiếu niên không nói thêm lời nào, chỉnh lại y phục lộn xộn xách rìu rời khỏi điện.
*
Trằn trọc một đêm không ngủ, sáng hôm sau có người Bùi phủ đến đón.
Khác hẳn hôm đầu tiên chỉ có một cỗ xe đơn sơ, hôm nay lại phái đến tận hai cỗ kiệu song đỉnh tinh xảo.
Thược Dược đưa Hạ Kiêm đến trước kiệu nhỏ bên phải. Nàng quay đầu liếc nhìn chiếc kiệu bên cạnh đang đóng chặt rèm xe, từ trong tay áo lấy ra một lọ thuốc nhỏ
“Thược Dược, muội đưa lọ thuốc sẹo này cho Bùi công tử đi.”
Thược Dược ngẩn người một lát, gật đầu nhận lấy, còn Hạ Kiêm tự mình bước lên kiệu, mới vừa ổn định chỗ ngồi, rèm xe đã bị người bên ngoài vén lên.
“Biểu cô nương” Thược Dược cầm lọ thuốc nhỏ bước vào “Đại công tử không nhận, người bảo nô tỳ chuyển lời ‘đồ vật phải tự mình đưa mới thể hiện thành ý’.”
Đồ bệnh thần kinh chết tiệt này!!!!
“Hắn không cần thì thôi vậy.” Hạ Kiêm đành nhận lại lọ thuốc sẹo, cũng chẳng muốn phí công nữa.
“Hơn nữa,” Thược Dược cau mày, giọng thấp đi: “Nô tỳ vừa nghe tên nô tài ngốc nghếch bên cạnh đại công tử muốn nước, hỏi han mới hay đại công tử hình như đã nhiễm bệnh rồi.”
“Nhiễm bệnh?” Hạ Kiêm lập tức ngồi thẳng dậy “Sao đột nhiên lại mắc bệnh?”
“Nô tỳ cũng không rõ” Thược Dược đáp “Nghe nói đêm qua mưa lớn, e là trúng phong hàn. Thân thể đại công tử vốn đã không khỏe, thỉnh thoảng phát bệnh cũng là chuyện thường… Biểu cô nương không cần quá lo.”
Nhưng Hạ Kiêm làm sao có thể không lo?
Chính vào lúc thế này, n nàng mới có cảm giác sinh mạng mình như gắn liền với Bùi Quan Chúc. Dù tên điên này quả thật nguy hiểm nhưng lại yếu đuối đến khiến người ta không nỡ quay lưng.
Nghĩ đến Bùi Quan Chúc đêm qua không khác nào ác quỷ từ địa ngục nay lại yếu ớt bệnh tật, bỗng nhiên trong lòng nàng cũng không còn thấy hắn đáng sợ đến thế . “Ngươi vừa nãy có thấy Bùi công tử uống thuốc chưa?”
“Thuốc?” Thược Dược lắc đầu “Không thấy. Tĩnh chùa cách thành không xa, chắc đợi về đến phủ sẽ mời y sư đến khám.”
Chờ về phủ?
Chậm trễ thế sao được? Bùi Quan Chúc nếu không có cái thứ như hào quang nhân vật chính đâu, lỡ hắn chết thì biết làm sao!
Hạ Kiêm vội vàng tháo mấy bọc hành lý dưới chân mình ra. Nàng nhớ mình từng nghe nói sẽ ở cùng Bùi Quan Chúc nên đã chuẩn bị không ít thuốc men phòng trường hợp này. Lục lọi một hồi quả nhiên tìm thấy một gói thuốc viên bọc trong giấy, liền cầm xuống kiệu.
Chẳng cần qua Lai Hỉ thông báo, nàng bước tới vỗ nhẹ vào thành kiệu.
Một bàn tay tái nhợt vén nhẹ màn xe, để lộ gương mặt Bùi Quan Chúc.
Bệnh nặng khiến sắc mặt hắn trắng bệch, đôi môi đỏ bừng như thiêu đốt. Dấu răng ban đầu trên má phải đã kết vảy, đồng tử đen láy phủ một tầng nước, đối diện với ánh mắt nàng hắn lại nhăn mày đầy vẻ chán ghét.
“Lại là ngươi” Bùi Quan Chúc khàn giọng, giọng nói mang theo bực bội mơ hồ “Hạ cô nương thật sự là một chút cũng không sợ ta nhỉ.”
Hạ Kiêm nghe ra trong lời hắn có phần oán khí, cũng không chấp, đưa hai món đồ đến trước mặt hắn: “Bùi công tử đây là thuốc trị bệnh, viên thuốc trong giấy là để hạ nhiệt. Còn lọ nhỏ này là thuốc trị sẹo, hiệu quả rất tốt mỗi sáng tối thoa một lần là được.”
Bùi Quan Chúc không tỏ vẻ gì, qua một lúc mới lười nhác đưa tay ra nhận lấy.
Hắn tiện tay đặt lọ thuốc trị sẹo sang bên, mở gói giấy bốc lấy viên thuốc màu đen tuyền.
“Thuốc trị bệnh?”
“Đúng vậy.” Hạ Kiêm gật đầu.
Chưa dứt lời đã thấy Bùi Quan Chúc nhấc viên thuốc, đưa ra ngoài màn xe cười nhạt:
“Ta không tin đâu,” mắt hắn nheo lại, cong lên như cười mà chẳng mang ý vui
“Hạ cô nương ăn thử một miếng trước đi rồi ta sẽ ăn, dù sao thì quan hệ của chúng ta bây giờ cũng chẳng mấy tốt đẹp, nhỡ đâu Hạ cô nương cho ta uống thuốc độc thì sao?”
Hạ Kiêm: …
“Không phải chứ, ta có tàn nhẫn độc ác đến vậy sao?”
“Việc này chưa chắc.” Bùi Quan Chúc cười như không, ánh mắt xấu xa đầy khiêu khích “Ngươi ăn một miếng, chứng minh thuốc này không có độc. Ta sẽ ăn sau.”
Hạ Kiêm mím chặt môi. Không muốn để hắn tiếp tục hiểu lầm đành cúi đầu khẽ nghiêng người, cắn một miếng nhỏ trên viên thuốc đen tuyền kia.
Vị chua đắng lập tức lan tràn khoang miệng làm tê dại cả đầu lưỡi, cảm giác buồn nôn ập đến. Hạ Kiêm khẽ rùng mình, nhắm mắt cố nuốt những giọt nước mắt sinh lý do vị đắng ngắt mà trào ra, nuốt trôi viên thuốc trong miệng.
Bùi Quan Chúc điềm nhiên nhìn một loạt phản ứng của nàng, tâm trạng bị bệnh tật giày vò suốt đêm dường như tốt lên hẳn. Ngón tay hắn vô thức bóp nhẹ viên thuốc đang cầm, chợt cảm thấy đầu ngón tay ẩm ướt, lạnh lẽo.
…Môi nàng vừa rồi, hình như chạm vào tay hắn?
Hạ Kiêm thấy Bùi Quan Chúc cứ nhìn chằm chằm viên thuốc đã bị cắn mất hơn nửa trên đầu ngón tay, không nói lời nào sắc mặt lại khó coi
“Bùi công tử, ta đã ăn rồi. Thật sự không có hạ độc, lần này ngài có thể yên tâm chưa?”
Hàng mi Bùi Quan Chúc khẽ run, không nói gì lại đưa viên thuốc trên tay về phía nàng.
“Chưa đủ” hắn cong môi cười nhạt “Cắn thêm một ngụm, lần này… cắn sâu hơn một chút.”
“Ta không ăn nữa!” Hạ Kiêm nhíu mày, dược này đắng như vậy nàng đã chịu đủ rồi. Tên này đúng là khó hầu hạ đến cực điểm!
Bùi Quan Chúc “Ừm” một tiếng, không dây dưa thêm chỉ lạnh nhạt nói:
“Vậy thì thôi.”
Nói xong, đặt viên thuốc đang cầm vào miệng, ngậm lấy đầu ngón tay dùng sức cắn.
*
Khi đoàn người về tới Bùi phủ, đúng lúc nắng đứng bóng.
Từ xa, Hạ Kiêm đã thấy Hứa Trí và Liễu Nhược Đằng đứng đợi trước cổng phủ ngóng trông
“Liễu tỷ tỷ! Hứa đại ca!” Nàng mừng rỡ gọi lớn.
Liễu Nhược Đằng tiến lên đỡ Hạ Kiêm xuống kiệu, “Đã sớm nghe hạ nhân trong phủ nói muội sẽ về rồi, đường xá xa xôi mệt mỏi lắm không?”
“Không mệt.” Sau nhiều ngày ở chung, tình cảm ba người đã vô cùng hòa thuận. Hạ Kiêm được hai người họ vây quanh bước lên bậc thềm, liền nghe phía sau có người ôn nhu gọi tên nàng.
“Hạ Kiêm.”
Bùi Quan Chúc chống thân thể còn yếu vén màn xe lên. Ánh nắng chiếu rọi gương mặt tuấn mỹ xen lẫn chút nhợt nhạt vì bệnh tật, nụ cười nhạt không mang theo chút chân tình nào, những vẫn có thể dễ dàng khiến người ta buông lòng cảnh giác.
“Lại đây, đỡ ta.”
Hạ Kiêm sững người. Hắn… chủ động gọi nàng?
Không nghĩ nhiều, nàng vội xin phép hai người kia rồi quay trở lại xe ngựa.
Nói là cần đỡ, Hạ Kiêm còn nghĩ hắn bệnh nên không có sức, nhưng Bùi Quan Chúc chỉ nắm chặt tay nàng, trọng lượng cơ thể không hề nghiêng chút nào về phía nàng.
“Hai người kia là ai?” Giọng nói trầm thấp vang lên, ánh mắt hắn nhìn thẳng vào Hứa Trí và Liễu Nhược Đằng.
“Ngươi không nhớ sao?” Hạ Kiêm bất ngờ “Lần trước cùng ăn cơm, chúng ta còn ngồi chung bàn mà.”
“Vậy à” Bùi Quan Chúc cười nhạt, đáy mắt hiện lên chút chế giễu “Không nhớ rõ. Nhưng bây giờ nhớ cũng không muộn.”
Hạ Kiêm nửa thật nửa đùa:
“Nhớ kỹ rồi thì tốt. Hai người ấy đều dễ nhìn, gặp một lần là khó quên đấy.”
Hai người vừa nói vừa đi đến trước mặt Hứa Trí và Liễu Nhược Đằng. Bùi Quan Chúc liếc nhìn gương mặt tươi cười của Hạ Kiêm, khóe môi khẽ cong.
“Bùi công tử ở đây chờ ta một lát.” Hạ Kiêm mới để ý y phục hắn mặc đã ướt mồ hôi, vội xoay người chạy đi lấy áo khoác.
Hứa Trí chắp tay:
“Vị này hẳn là Bùi đại công tử. Tại hạ Hứa Trí, lần trước chưa kịp bái kiến nay mạo muội đường đột, mong công tử thứ lỗi.”
“Không sao.” Bùi Quan Chúc đáp nhàn nhạt “Chỉ cần ở trong phủ không thấy chán là được.”
Liễu Nhược Đằng đứng phía sau, ánh mắt kín đáo đánh giá thiếu niên trước mặt. Không biết vì sao nhìn thế nào nàng cũng thấy không thoải mái. Đúng lúc ấy, người nọ như có cảm ứng, bỗng quay đầu nhìn nàng ta ánh mắt sắc lạnh âm u.
“Bùi công tử, ta về rồi đây!” Hạ Kiêm ôm chiếc áo khoác dày chạy vội đến giúp Bùi Quan Chúc khoác lên “Thế nào, có đủ ấm không? Có chỗ nào bị gió lùa không?”
Bùi Quan Chúc cong mắt cười:
“Không lạnh.”
“Vậy thì tốt.” Nàng cũng mỉm cười.
Mắt phượng của Bùi Quan Chúc khẽ nheo lại, cảm thấy nụ cười của nàng thật ngốc. Người này thật sự rất thích giả bộ cái vẻ quan tâm hắn như một kẻ ngốc thuần khiết.
Hắn bỗng thấy ngứa tay. Thật muốn bóp chết nàng quá, không cần rìu, giết nàng phải dùng tay mới được. Vậy rốt cuộc đêm qua hắn vì sao lại buông tha nàng chứ?
A… thật sự rất muốn giết nàng.
“Bùi công tử?” Hạ Kiêm chớp mắt, bàn tay trắng muốt xòe ra trước mặt hắn.
“Làm gì thế?” Bùi Quan Chúc quay đầu đi, nhìn hành động này của Hạ Kiêm, khóe môi nhếch lên ôn nhu nói “Muốn đòi kẹo ta ăn sao?”
“Gì vậy, không cần ta nắm tay ngươi sao?”
Lòng bàn tay trắng nõn của thiếu nữ đưa ra trước mặt hắn. Bùi Quan Chúc khẽ nhíu mày, ánh mắt nhìn nàng mang theo vài phần thăm dò.
“Hạ cô nương thật sự là hào phóng rộng lượng,” Bùi Quan Chúc đến gần nàng nụ cười chứa đầy ác ý, “Luôn thích lấy ơn báo oán, chẳng chút thù hận nào.”
“Ta với Bùi công tử có thù hận gì đâu?” Hạ Kiêm đã suy nghĩ cả đêm qua và cũng đã thông suốt.
Mạng sống này của mình coi như được Bùi Quan Chúc ban cho. Nàng hiểu rõ sự đáng sợ của Bùi Quan Chúc, khi chấp nhận lời đề nghị của hệ thống đã nghĩ đến sẽ có một ngày như vậy. Không cần thiết vì thế mà nản lòng, cũng không cần thiết vì thế mà sợ hãi. Nhìn rõ điểm này thì tốt cho cả hai.
“Ta đối tốt với Bùi công tử, đi theo bên cạnh Bùi công tử là tự nguyện của ta. Chỉ là nếu Bùi công tử có thể tin tưởng ta một chút, ta nghĩ ta sẽ càng vui hơn.”
“Tin tưởng ngươi?” Bùi Quan Chúc như nghe được chuyện cười gì đó, cười khẽ thành tiếng, ánh mắt bỗng nhiên lạnh lùng, hất tay Hạ Kiêm đang đưa ra.
Nực cười, từ khi sinh ra có ký ức đến nay hắn chưa bao giờ tin tưởng bất kỳ ai.
【Chúc mừng ký chủ đạt được 3 điểm tín nhiệm với nhân vật cố định, xin không ngừng cố gắng.】