Xuyên Thư: Trói Buộc Cùng Nam Phụ Bệnh Kiều

Chương 20: Sắc dụ (2)

Trước Sau

break

Hạ Kiêm vừa lau nước mắt lấm lem trên má vừa cắn răng chạy theo hướng hành lang phía sau, lòng rối như tơ vò.

Dọc đường chẳng gặp lấy một bóng người, không dám lơi lỏng, chạy đến thở dốc cũng không dám dừng lại, sợ Bùi Quan Chúc mang theo chiếc rìu quỷ dị bất ngờ xuất hiện, cười khẽ gọi nàng một tiếng "biểu muội".

"Mẹ nó mẹ nó mẹ nó mau mau nghe lệnh cứu cứu mạng chó của ta a a a a!"

【Ký chủ】Hệ thống trong đầu bị tiếng thét chói tai của nàng làm ồn ào đến mức không thể tiếp tục nằm yên, 【Đây đều là chú ngữ đuổi quỷ, không đuổi được Bùi Quan Chúc đâu, ngươi la lớn như vậy chỉ tổ tiết lộ vị trí.】

“A a a a! Dân chủ! Văn minh! Hòa hợp! Tự do! Bình đẳng! Công chính! Pháp trị! Ái quốc! Chuyên nghiệp! Thành tín! Thân thiện!”

Hệ thống: ...

 Cũng được, coi như miễn cưỡng nghe xong một lượt "chú ngữ".

Hạ Kiêm trợn mắt cắn răng lao về phía trước. Vừa thở hổn hển vừa rẽ qua một cánh rừng cây, mãi đến khi vang lên từ xa tiếng chuông chùa văng vẳng trong gió, lòng nàng mới khẽ an.

Xem ra nàng đã chạy lạc khỏi vị trí ban đầu. Nơi này cách hậu viện khách đường rất xa, là quảng trường rộng lớn chuyên dùng để tiếp đón khách nhân. Ở giữa còn đặt một lư hương lớn, khói nhang nghi ngút lượn lờ bay lên không trung. Xung quanh chỉ lác đác vài vị hòa thượng đang quét dọn, rải rác khắp quảng trường rộng lớn.

Hạ Kiêm vội vã chỉnh lại tóc tai bù xù, dùng răng cắn dây buộc tóc một lần nữa gom mái tóc rối vào nếp. Nàng hít sâu vài hơi, bước chân cũng dần chậm lại bắt đầu bước qua quảng trường với vẻ bình tĩnh hơn.

Nhưng ngay lúc vừa đi ngang qua lư hương kia, giữa làn khói mờ chợt có tiếng gọi vang lên từ đâu đó:

“Hạ... Hạ thí chủ! Hạ thí chủ!”

Nàng giật mình, quay phắt lại.

Liền thấy vị lão nô tên Xướng Nô mà đêm qua nàng mới gặp, đang ôm một bó củi và chiếc chổi điều trong tay. Một tay ông ta khum lại như chiếc loa đặt bên miệng. Thấy nàng quay đầu lại, ông ta vội vàng liếc nhìn xung quanh, rồi khẽ gật đầu hai cái với biên độ cực nhỏ.

Không ngờ lại trùng hợp đến thế, lão vậy mà lại ở ngay chốn này.

Hạ Kiêm trừng lớn mắt nhìn quanh quất, chuẩn bị đi đến địa điểm đã hẹn tối qua thì thấy lão Xướng Nô cũng nhìn ngang liếc dọc, rồi thừa lúc mọi người không chú ý, nhanh chóng lẻn vào đám cây cối bên cạnh.

Hạ Kiêm mím môi, vội vàng đi theo.

“Xướng nô, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?” Hạ Kiêm thở hổn hển hỏi. Tính nàng tốt, cũng không đến mức vì chuyện này mà giận dỗi Xướng Nô, chỉ là buồn bực vì hôm qua lão còn ở phía sau khách đường, hôm nay sao lại đột nhiên đổi ra tiền viện quét dọn?

“Lão nô còn đang muốn hỏi Hạ thí chủ đây,” Xướng nô cũng chau mày, “Sao bỗng dưng lại điều lão nô đến chỗ này? Lão nô cũng không hiểu nổi.”

Ánh mắt Hạ Kiêm trừng lớn. Trong đầu nàng thoáng hiện lên một chuỗi suy nghĩ rối loạn, mồ hôi lạnh từng giọt chảy dọc sống lưng.

Bùi Quan Chúc.

Không sai, nhất định là hắn.

Nhưng hắn nghe được bao nhiêu? Nghe từ lúc nào?

"Xướng Nô," Hạ Kiêm tiến lên, nàng lười giả vờ, trực tiếp từ trong tay áo lấy ra số bạc vụn tích cóp cùng hai chiếc trâm ngọc đưa qua, "Ta có chuyện muốn hỏi ngươi, xin ngươi hãy nói thật hết những gì ngươi biết, những chuyện còn lại ngươi không cần lo lắng ta có bằng hữu võ nghệ cao cường sẽ đến bảo vệ ngươi chu toàn.”

"Hạ thí chủ muốn biết gì?" Bàn tay thô ráp của Xướng Nô do dự một lát, ánh mắt sợ hãi nhận lấy một chiếc trâm ngọc nạm đá lam từ tay Hạ Kiêm. 

Chiếc trâm ngọc đó là món quà chia tay mà cha mẹ nuôi tặng cho nàng, tuy không quý giá bằng một nửa chiếc trâm phượng hình bướm mà Bùi Quan Chúc tùy tay lấy ra đêm qua nhưng cũng là trang sức tốt nhất mà Hạ Kiêm có.

Thấy hắn thu nhận, lòng Hạ Kiêm thoáng yên.

“Nói cho ta biết, ngươi có biết một nha hoàn tên là Liên Nhi không?”

“Liên Nhi?” Xướng nô cau mày cố nhớ lại, sau đó lắc đầu, “Chưa từng nghe qua. Khi còn hầu hạ dưới trướng tiên phu nhân, ta cũng chỉ nhớ rõ vài nha hoàn quen mặt, tuyệt không có ai tên Liên Nhi.”

Không có Liên Nhi?

Hạ Kiêm khẽ nhíu mày. “Vậy... tiên phu nhân tính tình thế nào? Có từng nghiêm khắc hay hay trách phạt các ngươi không?”

Từ đầu, nàng đã thấy kỳ quái. Trong giấc mộng hôm đó, đám nha hoàn tụm lại trò chuyện, khi tiên phu nhân đi ngang chẳng ai sợ hãi né tránh. Dù chính nàng lúc ấy thân là Tần mụ mụ đứng ra ngăn cản cũng chỉ bị nữ nhân kia thản nhiên nhìn một cái, sau đó xoay người mà đi không thèm nói một lời.

Cảm giác kỳ quái ấy, đến giờ vẫn khiến lòng nàng thấp thỏm. Nay nghe được lời Xướng Nô nói lại càng khẳng định phỏng đoán của nàng.

"Tiên phu nhân từ trong bụng mẹ đã mang bệnh ngốc," giọng Xướng Nô trầm xuống khi nói điều này, "Bà ấy tuy ngốc, nhưng lại không phát điên, mỗi ngày đều ngồi ở chiếc ghế nhỏ bên cạnh giếng, làm sao có thể nghiêm khắc với chúng ta?"

"Đám nha hoàn kia khi dễ bà ấy còn chẳng thèm kiêng dè."

Tim Hạ Kiêm thình lình nảy lên.

Tiên phu nhân không điên.

 Nàng là một người ngốc nghếch nhưng lại là kẻ ngốc đáng thương, suốt ngày chỉ biết ngồi cạnh giếng nhìn lên trời. Một kẻ như thế, không chống đỡ không phản kháng, bị người bắt nạt cũng chỉ biết yên lặng chịu đựng.

Xướng nô tựa hồ cũng cực kỳ thương tiếc nàng, nhắc đến tiên phu nhân thì lời nói như không kiềm được mà tuôn ra:

 “Tiên phu nhân cả đời là một chữ ‘khổ’, chuyện này trong phủ ai ai cũng biết. Dù sau này được gả vào Bùi phủ cũng e là bị người bức ép mà thành ——”

Nói đến đây, lời vừa ra khỏi miệng, hắn bỗng nhận ra mình lỡ lời vội ngậm miệng lại, ánh mắt hoảng hốt.

“Bức ép sao?” Hạ Kiêm cố giữ giọng nhẹ nhàng, sợ dọa hắn không dám nói tiếp. Dù trong lòng đã cuộn trào sóng dữ nàng vẫn cố gắng ép mình bình tĩnh.

“Không... không phải thế” xướng nô quýnh quáng xua tay, mặt già đỏ bừng “Lão nô... chỉ là cảm thấy thương xót tiên phu nhân, nên mới nghĩ vậy thôi. Dù sao sau khi gả vào phủ, nàng chưa từng thân cận với lão gia... mà lại là biểu muội của ngài ấy.”

*

“Nói dối.”

“Nói dối.”

“Nói dối, nói dối, nói dối, nói dối!”

Trong đại điện âm u, Bùi Quan Chúc đi chân trần vòng qua vòng lại, tay nắm chặt một khối Bùi Quan Chúc siết chặt con búp bê đá khắc xấu xí trong tay, chân trần đi vòng quanh điện, vòng vàng quấn quanh cổ chân khẽ va chạm vào nhau khi hắn bước nhanh, cọ xát vào mắt cá chân trắng bệch, hằn lên một vệt xanh tím.

“Nàng... rốt cuộc vì sao phải nói dối ta?”

Bùi Quan Chúc đột nhiên dừng lại, nắm chặt con búp bê đá trong tay, mái tóc đen dài xõa xuống che khuất cả người.

"Chẳng qua là cảm thấy lừa gạt ta rất thú vị phải không? Nhìn ta chẳng hay biết gì, nàng quả nhiên là cùng một bọn với con tiện nhân kia. Quả nhiên ta nên sớm giết chết nàng, đẩy nàng xuống giếng chết đuối, bóp chết nàng đều tốt cả vì sao phải vòng vo đi cái phòng khách kia? Ngươi xem, ta chỉ cần hơi lơ là một chút nàng liền bỏ trốn."

"Ngươi cũng cảm thấy ta nói rất đúng, có phải không?"

Hắn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt xấu xí của con búp bê đá trong tay, như thể đang đối thoại với nó. Một lúc lâu sau, hắn đột nhiên hung hăng nhíu mày.

"Ta đương nhiên biết! Ta đương nhiên biết ta nên giết chết nàng, ta vừa mới muốn chém chết nàng, chỉ là nàng luôn lộ ra những biểu cảm rất kỳ lạ. Lúc đầu thì rất sợ hãi, khiến ta nhìn thấy liền cảm thấy rất vui sướng thậm chí còn luyến tiếc không muốn giết nàng, rất muốn lại dọa nàng một phen."

Hắn ngẩng đầu, ánh mắt như mê mang, “Ta chưa từng thấy ai cười như vậy với ta, rồi nàng lại đột nhiên bật khóc. Nàng dùng những biểu cảm ấy để lừa ta... sao nàng có thể?”

Ngoài phòng, mưa như trút nước sấm chớp cuồn cuộn.

"Ầm" một tiếng vang lớn, Bùi Quan Chúc hoàn hồn, ngẩng mặt nhìn ra ngoài phòng. Đôi mắt đen láy của hắn khẽ dừng lại, một lúc lâu sau mới đảo tròn một vòng.

“Ta... đã biết rồi.”

Hắn khẽ cười, cẩn thận đặt con búp bê đá trở lại trên bàn.

*

Hạ Kiêm trở lại khách đường, lập tức bảo sa di ni điều đến vài vị tráng tăng chuyên canh gác ban đêm.

“Mặc kệ là ai tới... các ngươi cũng không được để hắn bước vào nửa bước.”

Tĩnh Tự tổng cộng chỉ có ba vị tráng tăng, ai nấy thân hình rắn rỏi vai rộng eo thon, khí lực đều không tầm thường. Nghe lời dặn của Hạ Kiêm, ba người gật đầu nhận lệnh nghiêm chỉnh đứng thủ nơi cửa viện.

Trời sẩm tối, mưa rơi lộp bộp trên mái ngói, Hạ Kiêm được hộ vệ tắm rửa xong xuôi trở về phòng, vẫn không thấy bóng dáng Bùi Quan Chúc lòng không khỏi yên tâm.

Hắn đại khái cũng chỉ là nổi điên một trận, qua rồi thì thôi. Tự trấn an mình như thế, nàng nhìn qua khe cửa sổ thấy ba thân ảnh đứng vững ngoài hiên, mưa đêm rơi tí tách lòng mới dịu xuống, yên ổn nằm lên giường.

Có lẽ hôm nay tiếp nhận quá nhiều tin tức, tế bào não mệt mỏi, kéo nàng chìm sâu vào một giấc mộng đẹp.

Trong mộng là đêm giao thừa, người nhà mua cho nàng một chiếc áo bông đỏ tươi, ngoan ngoãn ngồi trong lòng bà nội được bà vuốt ve má xem TV.

Ngoài cửa sổ tiếng pháo trúc vang lên rộn rã. Hạ Kiêm từ lòng bà ấm áp nhảy xuống, vịn cửa sổ nhìn ra ngoài, trước mắt lại chỉ là một màu đen kịt.

“Ký chủ! Ký chủ! Cảnh báo khẩn cấp! Mau tỉnh lại! Mau tỉnh lại!”

Âm thanh máy móc quen thuộc vang lên sau lưng nàng, lẫn trong tiếng báo động chói tai hỗn loạn. Hạ Kiêm còn chưa kịp quay đầu lại, cả người đã bị một lực lượng nào đó lôi kéo, đột ngột mở mắt.

Một luồng khí lạnh len qua khóe môi.

Hạ Kiêm rúc mình trong chiếc chăn gấm ấm áp, bị cái lạnh thấu xương làm cho da đầu tê dại, theo bản năng ngước mắt nhìn lên.

Liền thấy một bóng đen thẳng đứng bên mép giường nàng.

Hạ Kiêm giật mình, hoàn toàn tỉnh giấc.

“Ngươi đang cười cái gì?” Bóng đen phát ra âm thanh quen thuộc. Hầu như ngay khi hắn vừa thốt ra chữ đầu tiên, Hạ Kiêm đã nhận ra hắn là ai.

Là Bùi Quan Chúc.

Nàng rụt người về phía sau, tránh khỏi bàn tay lạnh lẽo của hắn, ngồi dậy. Ánh mắt hoảng loạn nhìn về phía cửa, liền thấy ba tráng hán vốn phải canh giữ ở đó chẳng còn một ai.

"Ngươi đang cười cái gì?"

Thiếu niên đứng yên bất động như một bóng u linh giữa tiếng sấm rền trời. Ánh chớp bên ngoài chiếu qua cửa sổ, trong nhà lại tối om chỉ nghe được từ trên người hắn truyền đến tiếng "tí tách", "tí tách" của nước mưa.

“Ta...” Hạ Kiêm muốn mở lời, nhưng lời vừa ra khỏi miệng đã hóa thành tiếng nức nở nghẹn ngào. “Mấy vị huynh đệ ta mới sai đứng gác... họ đâu?”

Bùi Quan Chúc nhếch môi, để lộ hàm răng trắng bệch như cốt sắt dưới ánh chớp lạnh:

 “A, bọn họ à.”

Hắn nhàn nhã cười, như đang kể chuyện gì chẳng liên quan:

 “Mưa đêm lớn thế này, ta chỉ nói trong phòng là thê tử chưa quá môn của ta, ta trở về rồi, đêm nay sẽ trông nàng. Bọn họ nghe xong liền cung kính cáo từ quay về rồi.”

Nói đoạn hắn ngồi xuống bên mép giường, dáng điệu chẳng hề có chút e dè. Hắn cúi người, từ dưới giường lôi ra một vật nặng, “soạt” một tiếng rìu lớn bị quăng xuống đất.

Dưới ánh lửa lập lòe phản chiếu từ ngoài cửa sổ, lưỡi rìu sáng như tuyết, lấp lánh hàn quang, khí lạnh bức người.

“Cũng may... bọn họ đã rời đi.”

“Nếu không phải ba cái th.i th.ể kia nặng quá, ta cũng không biết nên giấu ở đâu.”

Khi hắn nói những lời này, bàn tay cầm rìu run rẩy lắc lư, như thể không cầm nổi, nhưng cố tình hắn càng như vậy càng khiến người ta kinh sợ.

Bùi Quan Chúc cố ý.

Bùi Quan Chúc biết rõ cách nào để khiến người khác sợ hãi, thế nào mới khiến nỗi sợ hãi gia tăng. Hắn thích nhìn khuôn mặt sợ hãi của người khác để tìm niềm vui, cho nên Hạ Kiêm biết trong tình huống này, nếu nàng xin tha chỉ càng khơi dậy sự tàn nhẫn trong lòng Bùi Quan Chúc.

Muốn tìm sơ hở, muốn tìm một kế hoãn binh, không thể hoảng loạn, không thể hoảng loạn, nàng tuyệt đối không thể hoảng loạn, tuyệt đối không thể tự loạn trận tuyến.

Hạ Kiêm cắn chặt môi, nước mắt lại bắt đầu không ngừng rơi xuống.

Một bàn tay lạnh như băng, dính mùi đàn hương nhè nhẹ vụng về lau đi nước mắt trên mặt nàng.

"Lần này … khóc cũng vô dụng thôi." Giọng nói của hắn sát bên tai trầm thấp ẩm ướt như rắn bò trên da thịt.

Óc Hạ Kiêm nhanh chóng vận động, cố gắng giữ cho mình không sụp đổ. Nghe vậy, nàng run rẩy quay đầu liền thấy Bùi Quan Chúc kéo khóe miệng cười, đôi mắt híp lại.

“Phanh!”

Một tiếng động đột ngột vang lên là hắn ném cây rìu lên giường.

Hạ Kiêm trừng mắt, còn chưa kịp thốt ra một chữ, hai bàn tay kia đột nhiên bóp chặt cổ nàng.

“Ngươi nói thử xem...”

Giọng hắn áp xuống, thân mình đè lên nàng, tóc dài rũ xuống phủ lấy khuôn mặt nàng như mạng nhện đen đặc.

“Ta có thể chỉ dùng tay... mà giết chết ngươi hay không?”

Lực siết mỗi lúc một mạnh.

"Tuy rằng giết ngươi có chút đáng tiếc, nhưng ngươi luôn nói dối, luôn nói dối, nói cái gì phải làm thị vệ của ta, bày ra vẻ đứng về phía ta, kỳ thật ngấm ngầm lừa gạt ta còn cùng con tiện nhân kia đứng chung một phe lừa bịp ta."

"Lừa gạt ta, dối trá gạt ta, khẳng định là trong lòng nghĩ những ý đồ xấu xa muốn trêu chọc ta phải không? Thấy ta bị lừa nên giả vờ ngủ cũng không nhịn được cười ra tiếng. Các ngươi, đám người này luôn là như vậy, luôn là như vậy luôn là như vậy luôn là như vậy!"

"Ư..." Hạ Kiêm không thở nổi, bên tai ù ù rung động, dưới chân vô ý thức đạp mạnh vào chăn gấm

“Không phải! Không phải! Ta là của ngươi!”

“Cái gì?”

Bùi Quan Chúc mở to mắt, kề sát gương mặt tái nhợt vào nàng.

“Ngươi nói... ngươi là của ta?”

"Đúng!" Hạ Kiêm liều mạng gật đầu, "Không phải, ta là của ngươi!"

Sức mạnh ghì chặt ở cổ đột nhiên buông lỏng. Hạ Kiêm vội vàng ôm cổ ngồi dậy muốn giải thích với hắn, lại không ngờ động tác quá mạnh, thân mình mềm nhũn trực tiếp đẩy Bùi Quan Chúc đang quỳ hai bên người nàng ngã xuống.

“Á—!”

Tóc đen rối tung, lớp lớp quần áo chồng chất, không có cái luật cẩu huyết tám tập phim truyền hình nào xảy ra. Hạ Kiêm vì vừa rồi ngã xuống giường mà há miệng kinh hô một tiếng, răng trực tiếp cắn vào khóe miệng bên phải của Bùi Quan Chúc, cắn ra hai vệt máu mờ mờ hình dấu răng.

Hạ Kiêm: A a a a a a a a a!

Nàng vội vàng chống tay ngồi dậy, lại bị người bên dưới nắm lấy cánh tay, kéo trở lại.

Giọng thiếu niên âm trầm, lại mang theo vài phần ngơ ngác từ dưới truyền lên.

"Ngươi đây là đang làm cái gì?"

"Ta..." Hạ Kiêm nhìn hai vệt dấu răng đỏ tươi trên làn da tái nhợt của Bùi Quan Chúc, thực hận không thể khóc lớn một trận, "Ta cũng không nghĩ tới, ta thật không phải..."

"Ngươi đây là đang sắc dụ ta sao."

Hai chữ cuối bị hắn cố ý ép sát, cất nơi cổ họng khàn đặc nặng như chì.

Bùi Quan Chúc nằm dưới thân nàng nhổm người dậy, mái tóc đen dài rũ xuống che phủ cả người, cổ áo hồng y xộc xệch, lộ ra xương quai xanh rõ ràng và một mảng lớn làn da tái nhợt ẩn dưới.

Đôi khuyên tai hồng ngọc trên vành tai thiếu niên ảm đạm như máu đông, trên mặt không có biểu cảm gì, đôi mắt phượng hơi cụp xuống, đồng tử đen láy.

Khóe miệng còn vương hai vệt dấu răng nhè nhẹ vệt máu, tan mất vẻ dịu ngoan giả tạo thường ngày, khuôn mặt nam sinh nữ tướng đẹp đến mức gần như yêu dã.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc