Hạ Kiêm suốt một đêm trằn trọc không chợp mắt. Chờ đến ngày hôm sau, trời trong nắng ấm, bên ngoài điện vọng vào ba tiếng gõ cửa khẽ khàng của vị sa di ni.
Ba tiếng gõ nhẹ, vẫn như thường lệ, song trong phòng lại không chút động tĩnh. Sa di ni khẽ thở dài, toan cất tiếng niệm kinh rồi đẩy cửa bước vào như lệ thường thì cánh cửa bỗng dưng từ bên trong mở ra.
Vị tiểu thư khuê các từ phủ Bùi bước ra, y phục chỉnh tề, tóc mai chải gọn, gương mặt toát lên vẻ rạng rỡ, nét xuân thanh tươi tắn như thiếu nữ mới lớn đến cả giọng nói cũng mang theo âm thanh trong trẻo.
“Ta đã dậy rồi, chúng ta đi thôi.”
Sa di thoáng ngẩn người, rồi vội hoàn hồn đang định dìu nàng xuống bậc thềm thì xa xa vang lên tiếng bước chân khe khẽ vọng đến.
Thiếu niên vận hồng y ung dung dạo bước giữa sân vắng, dáng vẻ tiêu sái mà thong thả. Da hắn trắng như tuyết đầu đông, dưới ánh nắng ban mai thân ảnh như phủ ánh sáng, nhưng lại bị hàng cột hành lang ngăn trở, chỉ lộ ra từng khoảnh sáng tối đan xen. Theo sau hắn là hai tiểu sa di, ba người đi qua mấy chỗ hành lang sáng tối đan xen cuối cùng dừng lại cách Hạ Kiêm không xa.
“Biểu muội, mạnh khỏe chứ.”
Thanh âm thiếu niên trong trẻo mà lạnh lùng, tựa như gió thoảng qua tai lại khiến Hạ Kiêm chấn động trong lòng. Bùi Quan Chúc mỉm cười nhàn nhạt với nàng, gương mặt ung dung, lễ độ.
Bùi Quan Chúc khẽ mỉm cười, dáng vẻ ôn hòa lễ độ, phong thái tao nhã, khiến đêm mưa hôm qua tựa như một giấc mộng hư ảo.
Nhưng nàng biết chuyện đó không phải mộng.
Bùi Quan Chúc... vì sao lại bất ngờ gọi nàng như vậy?
Sắc mặt nàng tái nhợt đến cực điểm. Vị sa di ni bên cạnh thấy vậy, lo lắng hỏi han: “Hạ thí chủ thân thể không khoẻ sao?”
Vừa dứt lời hai tiểu sa di sau lưng Bùi Quan Chúc cũng nghiêng đầu nhìn nàng đầy tò mò.
Bùi Quan Chúc chậm rãi bước đến gần, khẽ cúi người nghiêng đầu quan sát. Đáy mắt hắn ánh lên tia ý cười nhàn nhạt. Dưới ánh mặt trời, đôi hoa tai ngọc đỏ trên vành tai hắn lập lòe ánh sáng chói mắt. Tựa như tâm tình hắn đang rất tốt, nhẹ giọng gọi lại một tiếng: “Biểu muội?”
Hạ Kiêm hít sâu một hơi, khẽ nhếch môi, cố gắng giữ vẻ mặt bình tĩnh: "Bùi công tử mạnh khỏe."
Ý cười trong mắt Bùi Quan Chúc thoáng nhạt đi, không nói gì thêm chỉ khẽ gật đầu rồi quay người cùng hai tiểu sa di bước về phía trước.
“Hạ thí chủ, chúng ta cũng nên đi thôi.” Sa di ni nhẹ giọng nhắc.
Hạ Kiêm gật đầu, ánh mắt bất giác dõi theo bóng lưng vai rộng eo thon của Bùi Quan Chúc phía trước hàng mày khẽ nhíu lại.
Không ổn chút nào.
Kẻ sát nhân kia tâm tình bất định khó đoán, lúc lạnh nhạt lúc lại như xuân phong thoảng qua, chẳng qua từ sau lần đầu gặp mặt hắn chưa từng một lần nữa gọi nàng là "biểu muội".
Mà cái tiếng “biểu muội” ấy, rơi vào tai Hạ Kiêm chẳng khác nào một loại bùa đòi mệnh.
Suốt dọc đường Hạ Khiêm thầm rủa hắn trong bụng, lại chẳng hiểu mình đã chọc vào hắn chỗ nào. Đợi đến khi vào từ đường hương trầm đã lượn lờ quấn quanh xà nhà, trong phòng đã ngồi đầy các vị tăng nhân đang rũ mắt tụng kinh.
Hạ Kiêm cởi giày vừa định tìm đến vị trí quen thuộc của mình, bất chợt một bàn tay lạnh lẽo nắm chặt lấy cổ tay nàng.
Bùi Quan Chúc không nói gì, chỉ mỉm cười kéo nàng vòng qua một đám tăng nhân, thẳng tiến đến dãy ghế cuối, nơi này lại không một bóng người.
Hạ Kiêm trừng mắt nhìn còn chưa kịp phản ứng đã bị hắn ấn vai ngồi xuống chiếc đệm. Cố nén tiếng thở dài, giữa chốn đông người nàng không dám hé răng nửa lời. Mà tên đầu sỏ gây chuyện thì lại bình thản vén áo, ngồi xếp bằng ngay bên cạnh nàng. Tiếng mõ từ phía trước vang lên đều đặn nhẹ như từng nhịp tim.
Nàng trong lòng nghẹn một bụng oán khí, tự nhủ bản thân phải bình tĩnh. Chỉ là mới vừa định khép mắt, bàn tay lạnh kia lại duỗi đến nhẹ nhàng móc lấy ngón út nàng đặt trên đầu gối.
Hai người ngồi sát bên nhau, bốn phía dường như thấm đẫm hương đàn. Hạ Kiêm cúi mắt nhìn ngón tay bị hắn câu lấy, chỉ cảm thấy phía trên có một ánh mắt đang chăm chú dõi theo, dừng lại nơi gáy cổ trắng ngần ẩn dưới vài sợi tóc mai, không chút che giấu.
Hàng mi Hạ Kiêm run nhẹ, cuối cùng không chịu nổi ánh mắt kia, nàng giống như học sinh lén hái trộm đào, rụt người lại len lén liếc mắt nhìn vị hòa thượng đang nhắm mắt tụng kinh phía trước, rồi nhanh chóng giơ tay khẽ vuốt những sợi tóc mai sau gáy, cố gắng dùng chúng che đi phần cổ mong tìm được chút cảm giác an toàn.
Làm xong tất cả, nàng rụt tay lại như chạm phải lửa. Mãi một lúc lâu sau, nàng mới nghe thấy phía trên truyền đến một tiếng cười khẽ đầy chế giễu.
Hạ Kiêm nhẫn rồi lại nhẫn, nghẹn rồi lại nghẹn. Cuối cùng đợi đến khi tiếng mõ dứt, buổi tọa thiền kết thúc nàng mới thở phào một hơi lập tức rút ngón út về, lại phát hiện dù cố gắng thế nào cũng không lay chuyển được.
“Ngươi …” Hạ Kiêm nghiến răng ngẩng đầu trừng mắt lại chạm phải ánh mắt đen láy sâu không thấy đáy của Bùi Quan Chúc, trong mắt hắn như ẩn như hiện ý cười nhàn nhạt.
Nàng vô duyên vô cớ cảm thấy chùn bước, đành gượng gạo kéo khóe môi cười còn khó coi hơn khóc: “Bùi công tử rốt cuộc muốn làm gì?”
Bùi Quan Chúc nghiêng đầu nhìn nàng, bàn tay kia nhàn nhã chống cằm, sợi dây cột tóc đỏ tươi trên mái tóc đen tuyền khẽ đung đưa sang một bên. "Quái lạ."
Hạ Kiêm cau mày: “Cái gì?”
“Tiểu thư... luôn như vậy.”
Luôn là giả vờ như thế.
Rõ ràng trong lòng căm ghét hắn, sợ hãi hắn hơn bất cứ ai trên thế gian này, cố tình vẫn luôn tìm cách nịnh nọt, giả vờ thân thiết, bày ra những điều hoàn toàn không đủ để khiến hắn tin vào cái gọi là chân thành kia.
Thật khiến người ta cảm thấy ghê tởm.
Ý cười nơi khóe miệng Bùi Quan Chúc càng sâu, vẫn không buông ngón út của nàng thản nhiên đứng dậy: “Biểu muội, đứng lên đi. Cùng biểu huynh đến một nơi.”
Vượt qua con đường nhỏ rợp bóng hoa, Bùi Quan Chúc nắm tay kéo nàng theo sau bước chân thong dong như dạo chơi.
“Ta thật sự có việc vào chính ngọ,” Hạ Kiêm ở phía sau vội nói, “Bùi công tử không cần đưa ta đi nữa, nếu có chuyện gì... chúng ta ở đây nói chẳng phải cũng được sao?”
“Không được đâu.” Bùi Quan Chúc quay đầu, nụ cười trên môi rạng rỡ đến mức khiến người ta thấy gai lưng.
Nàng có thể cảm nhận rất rõ ràng, từ khi bước vào phía sau hành lang, bầu không khí quanh người Bùi Quan Chúc đã hoàn toàn thay đổi.
Tươi cười thong dong, ánh mắt sáng rỡ, bước chân nhẹ nhàng hơn thường ngày. Tựa như phía trước có chuyện gì đó khiến hắn thật sự vui vẻ đang chờ.
Mà bất cứ chuyện gì có thể làm Bùi Quan Chúc vui vẻ... đối với nàng, tuyệt không phải điều tốt đẹp.
Huống chi, thời gian đã sắp đến chính ngọ.
“Bùi công tử, ta cũng muốn bồi công tử nhưng quả thật có việc cần làm. Không bằng... buổi chiều ta lại cùng ngươi đi, được không?”
“Không được.” Hắn vẫn nắm lấy tay nàng tiếp tục đi về phía trước, giọng nói như cười như không, “Biểu muội hết lần này đến lần khác từ chối ta, chẳng lẽ có chuyện gì trọng đại đến vậy?”
Lời nói nhẹ nhàng, nghe qua tưởng vô tâm.
Nhưng Hạ Kiêm không hiểu vì sao lại ngửi ra mấy phần giễu cợt, thậm chí là... khoái ý khi người khác gặp nạn.
Nàng sớm đã quen với cái tiếng “biểu muội” chực chờ rót vào tai như chất độc ngấm ngầm, đành phải cố nhịn chậm rãi mở miệng: “Ta—”
“Không đúng,” Bùi Quan Chúc bỗng cắt lời nàng.
Gió nhẹ thổi qua, lay động sợi dây cột tóc đỏ trên mái tóc đen của thiếu niên. Hắn dừng bước, quay đầu lại, dùng một giọng điệu trang trọng kỳ lạ sửa lời Hạ Kiêm:
"Không đúng, ngươi không nên nói như vậy."
"Ngươi hẳn là phải nói ‘hồi biểu huynh’ không phải sao?"
Một câu kia của Bùi Quan Chúc khiến tim Hạ Kiêm như bị bóp nghẹt, run rẩy một cách không kiểm soát.
Nàng hơi ngẩng đầu đối diện ánh mắt hắn. Dưới ánh nắng cặp mắt đen nhánh kia hệt như vực sâu không đáy, không lọt lấy một tia sáng.
Nàng không biết Bùi Quan Chúc rốt cuộc bị gì. Chỉ là bản năng như bị kéo căng đến cực hạn từng sợi lông trên người đều dựng đứng. Ngón út bị hắn nắm cũng lạnh toát, cứng đờ như mất hết máu.
Hạ Kiêm hồi lâu không nói được lời nào.
Bùi Quan Chúc nhìn nàng chằm chằm hai ba giây bỗng khẽ bật cười, âm thanh không rõ ý vị như mang theo một tia giễu cợt, lại như... lạnh lùng đến cực điểm.
Rồi hắn tiếp tục lôi nàng đi.
Cuối cùng, hai người dừng lại trước một gian phòng khách hoang phế đã lâu.
Hạ Kiêm nhìn quanh không người, không chó mèo thậm chí đến tiếng gió cũng nhỏ đi như cố tình nín thở. Đây rõ ràng đã vượt quá phạm vi sinh hoạt bình thường của chùa trì.
Toàn thân Hạ Kiêm bỗng chốc căng thẳng tột độ
Thiếu niên đang nắm ngón út nàng khẽ ngân nga một khúc nhạc không tên, gò má tái nhợt hơi ửng hồng, hắn khom lưng nhặt một vật từ dưới đất lên, rồi cười khẽ.
Hạ Kiêm tò mò nghiêng người nhìn, lập tức chết đứng tại chỗ.
Một chiếc rìu nhỏ.
Không lớn nhưng bén... Nàng còn chưa kịp phản ứng Bùi Quan Chúc đã giơ cao rìu, vung tay “rắc” một tiếng giòn tan vang lên sợi xích sắt khóa cửa bị chém đứt.
Lưỡi rìu sắc bén chém sâu vào cánh cửa gỗ, tạo ra một vết lõm đáng sợ. Hạ Kiêm giật mình kinh hãi, suýt thì kêu thành tiếng.
Mẹ kiếp!
Rìu! Rìu! Vậy mà lại là rìu! Chẳng lẽ hắn muốn nàng trở thành vong hồn đầu tiên dưới lưỡi rìu của tên sát nhân Bùi Quan Chúc này sao!
Nội tâm nàng gào lên loạn xạ. Cố moi trong đầu xem mình rốt cuộc đắc tội hắn ở đâu, nhưng hoàn toàn không có manh mối. Bùi Quan Chúc từ đêm qua đặt chân vào Tĩnh chùa trì đã vô cùng bất thường, dường như những ngày ở đây chính là ngày tận số của nàng, dù nàng có trốn chạy thế nào cũng không thể thoát khỏi.
Dù có trốn thế nào, cũng không thoát.
Cánh cửa gỗ mục nát kêu lên cọt kẹt rồi bật mở dưới một cơn gió nhẹ. Bùi Quan Chúc xách chiếc rìu trong tay, mở to đôi mắt đen láy nhìn Hạ Kiêm, rồi mỉm cười nói: "Đi thôi, biểu muội."
Vừa dứt lời, một cảm giác đau đớn như bị xiết chặt truyền đến từ ngón út đang bị nắm giữ. Ngón trỏ của Bùi Quan Chúc siết chặt hơn, kéo mạnh Hạ Kiêm bước về phía trước.
【Cảnh báo! Cảnh báo! Khẩn cấp cảnh báo! Tính mạng ký chủ sắp bị đe dọa nghiêm trọng! Cảnh báo! Cảnh báo!】
Tiếng cảnh báo chói tai của hệ thống trong đầu nàng vang lên inh ỏi, từng đợt sóng âm ầm ầm như muốn nổ tung đầu óc nàng.
Bước chân nàng mềm nhũn thân thể nghiêng ngả, mắt thấy sắp bị hắn lôi qua ngưỡng cửa, rốt cuộc bàn tay còn lại cũng vươn ra, gắt gao túm lấy tay áo Bùi Quan Chúc.
“Bùi công tử! Ta thật sự phải đi, thật sự có việc... Ngươi muốn cho ta xem gì ta đều xem rồi, van ngươi thả ta đi! Không đi nữa... ta thật sự đến không kịp rồi!”
“Ừ.” Hắn gật đầu như thuận theo, lại cứ như không nghe thấy vẫn nắm chặt lấy nàng, kéo nàng đi về phía trước.
Trong phòng khách phủ bụi dày, ánh nắng rọi vào qua khung cửa gãy, biến hạt bụi thành những cột sáng lơ lửng trong không trung nặng nề xoay quanh.
Hạ Kiêm bị hắn nắm chặt ngón út kéo đi, chỉ cảm thấy ngón út đau nhức như sắp đứt lìa, tiếng rìu khua trên mặt đất vang lên những âm thanh chói tai, tiếng cảnh báo trong đầu nàng mỗi lúc một lớn hơn.
“Bùi Quan Chúc.”
Thanh âm từ phía sau truyền đến vô cùng bình tĩnh, kéo thần kinh đã gần như điên cuồng của Bùi Quan Chúc đột ngột trở lại.Hắn khẽ giật mình, dừng bước chân quay đầu lại nhìn nàng.
Nước mắt thiếu nữ đã sớm thành những giọt châu đứt quãng, lã chã rơi xuống từ đôi mắt mở to, trên khuôn mặt lại không còn chút vẻ tươi tắn nào ngày xưa, khiến người nhìn vào lòng dâng lên một nỗi khó chịu khó tả.
“Ta...” Giọng nàng nghẹn ngào, rất nhỏ, “Ta thật không biết... phải làm thế nào để khiến công tử vui.”
Nước mắt theo cằm nhỏ từng giọt rơi lên vạt áo, để lại từng vòng tròn sẫm màu. “Ta đã cố rồi, nhưng... cảm giác hết thảy đều vô ích.”
Giọng thiếu nữ nhỏ nhẹ yếu ớt, nghẹn ngào, nước mắt làm ướt đẫm hàng mi. Nàng dùng một tay quệt ngang dòng lệ, rồi khẽ giật ngón út đang bị nắm chặt, không rút ra được, liền kéo tay Bùi Quan Chúc đặt lên gò má ướt đẫm nước mắt của mình.
Gò má thiếu nữ lạnh lẽo như bạch ngọc dương chi, khi chạm vào thì mịn màng, nhưng lại làm ướt cả mu bàn tay hắn. Hạ Kiêm chắp tay sau lưng, chậm rãi thoát khỏi ngón út đang bị Bùi Quan Chúc ngơ ngác nắm giữ, rồi đan năm ngón tay mình vào tay hắn.
Bàn tay nhỏ của nữ nhi mềm mại và mảnh mai như cành liễu.
Không giống bất kỳ ai. Không có mùi son phấn, không có sắc móng lòe loẹt.
Ánh mắt nàng nhìn lại trong veo không một gợn tình ý nhưng trắng trong đến mức khiến lòng người khựng lại.
“...Kính ca ca,” nàng mở miệng, giọng nói rất nhỏ, nhưng lại như một viên đá ném thẳng vào tâm hồ đang cuộn sóng trong lòng hắn.
“Ngươi... liền mềm lòng với ta một lần này thôi, được không?”
Một tiếng "Kính ca ca" kia, như đập vỡ vỏ bọc quỷ dị quấn quanh Bùi Quan Chúc.
Nhưng trong lúc hắn còn chưa kịp hoàn hồn, thiếu nữ đã nhẹ nhàng tránh thoát khỏi tay hắn như một con thỏ trắng rút nhanh khỏi bẫy, nhảy vọt vào một bụi cỏ không biết đâu là lối.