Xuyên Thư: Trói Buộc Cùng Nam Phụ Bệnh Kiều

Chương 22: Chuyện xưa

Trước Sau

break

Tuy ngoài miệng không nói nhưng trong lòng Hạ Kiêm vẫn thấp thỏm chột dạ mỗi khi nghĩ đến Bùi Quan Chúc.

Nàng luôn cảm thấy chân tướng của Bùi phủ tuyệt đối không đơn giản như trong nguyên tác từng miêu tả.

Nếu giấc mộng bị đẩy xuống giếng lúc trước chỉ là một sự hoài nghi, thì việc Bùi Quan Chúc âm thầm điều chỉnh nỏ tự động đã trực tiếp khẳng định điều hoài nghi ấy.

Sau khi Bùi Quan Chúc được y sư đưa đi, Hạ Kiêm liền đi nghỉ ngơi một lát ở Khánh Linh Viện, rồi tìm đến sương phòng của nam nữ chính.

“Hạ cô nương tới rồi.” Liễu Nhược Đằng ra đón còn nhắc Hứa Trí thì nhanh tay pha một ấm trà.

“Lúc tiễn nhau khi nãy, tỷ tỷ từng nói có việc muốn tìm ta, có chuyện gì sao?”?”

“Là ta và sư huynh có chút phát hiện mới.” Liễu Nhược Đằng hiếm khi lộ ra vài phần tươi cười trên mặt.

“Chúng ta dựa vào manh mối Hạ cô nương đưa ra lần trước đã điều tra mấy ngày, nhưng hầu hết hạ nhân trong Bùi phủ trên dưới đều là người mới vào phủ vài năm gần đây, thế nhưng…” 

Hứa Trí nở một nụ cười có phần chế giễu “Chúng ta vẫn tìm được một người.”

“Phủ sau còn sót lại một lão nô tuổi cao sức yếu, đi đứng cũng khó khăn. Có lẽ là vì già quá lại đáng thương cho nên năm đó không bị đuổi đi.”

Hứa Trí khẽ thở dài “Chỉ là lão nô ấy cực kỳ thích uống rượu, ta và sư muội đã canh mấy ngày, cuối cùng cũng đợi được lão ấy tỉnh táo. Chẳng qua…”

“Rồi sao nữa?”

Hạ Kiêm truy hỏi, vẻ vội vàng lại giống hệt một tiểu thư khuê các thích hóng chuyện phiếm.

“Chẳng qua, lão nô ấy nói không quen biết ai tên Liên Nhi” Liễu Nhược Đằng đẩy đẩy sư huynh mình đang ấp a ấp úng “Còn nói thêm một câu kỳ lạ, đại ý là ‘Khi Tống phu nhân còn sống chưa từng có ai chết, Trần phu nhân vừa đến đã có người chết, thật là tạo nghiệt’. Ta và sư huynh hỏi rất nhiều lần người chết là ai, lão nô ấy mới lặp đi lặp lại một cái tên.”

“Tên là gì?”

“Gọi là Liên Oanh.”

*

Thược Dược mang đến một chén canh đậu xanh bách hợp, đặt trước mặt Hạ Kiêm:

 “Biểu cô nương sao lại nhăn nhó như thế? Có gì không vui sao?”

Người hầu trong viện đều biết, biểu cô nương của bọn họ có một sở thích không giống ai: rất thích hóng chuyện, đặc biệt là mấy thứ vừa huyền bí vừa đáng sợ.

“Biểu cô nương nếu muốn nghe chuyện vui, có thể đi hỏi Tiểu Liễu ấy.”

“Tiểu Liễu?”

 Hạ Kiêm vừa nhai đậu xanh vừa ngẩng mặt.

“Chính là cái người gầy gầy hay vẽ tranh ấy. Trong phủ gọi hắn là ‘bách sự thông’ việc gì cũng biết, chuyện gì cũng tám được.”

“Ồ?” Hạ Kiêm tỏ vẻ hứng thú 

“Vậy Bách Sự Thông đó làm việc ở đâu?” Tuy biết không đáng tin cậy nhưng Hạ Kiêm vẫn bị danh hiệu Bách Sự Thông này hấp dẫn “Ta đi hỏi hắn một chút.”

‘Bách Sự Thông’ chính là tên tiểu sai vặt phụ trách canh cổng hộ viện trong phủ.

Gần đây, Trần phu nhân đã thu nạp không ít kỳ nhân dị sĩ từ bên ngoài, mỗi người nghe nói đều có thể vượt nóc băng tường đánh một chọi trăm, kim cương thiết nhận cũng không thể xuyên qua thân thể huyết nhục của họ. 

Có nhiều cao thủ trú ngụ trong Bùi phủ như vậy nên đám tiểu sai vặt canh cổng cũng dần trở nên lười biếng. 

Khi Hạ Kiêm bước tới, liền nghe thấy một đám đang ngồi trên đất nói chuyện sôi nổi.

“Không phải cá chép chiên sao, tiểu gia ta đã ăn vài con rồi đó!”

“Thật sao, vậy mùi vị thế nào?”

Một tên tiểu sai vặt bên cạnh vô cùng ngưỡng mộ ngẩng đầu lên, vừa thấy Hạ Kiêm liền trừng mắt kinh ngạc.

Một tên tiểu sai vặt bên cạnh vô cùng ngưỡng mộ ngẩng đầu lên, vừa thấy Hạ Kiêm liền trừng mắt kinh ngạc.

“Biểu, biểu cô nương?!” Cả đám người vội vàng cúi đầu vấn an, “Biểu cô nương mạnh khỏe!”

“Đứng lên đi.”

“Ừm, đứng lên đi” Ánh mắt nàng dừng lại trên cậu bé trông chừng chỉ mười ba, mười bốn tuổi đang ngồi giữa “Ngươi là Tiểu Liễu sao?”

“Bẩm biểu cô nương, nô là.”

“Đi với ta một chuyến.”

Nàng dắt hắn đến chỗ hành lang phía sau, dưới ánh trăng lặng lẽ từ tay áo rút ra một cây trâm ngọc không đính gì quý giá nhưng kiểu dáng thanh nhã dịu dàng.

Chiếc trâm ngọc đưa tới trước mặt Tiểu Liễu, đôi mắt cậu bé liền sáng rực.

“Ta có chuyện muốn hỏi ngươi,” Hạ Kiêm cười đặt chiếc trâm ngọc vào bàn tay bẩn thỉu của cậu bé, “Ta là người khá nhiều chuyện, nghe nói ngươi là Bách Sự Thông trong phủ chúng ta phải không?”

“Nô không dám nhận,” Tiểu Liễu nắm chặt chiếc trâm ngọc, đôi mắt vẫn đăm đăm, “Biểu cô nương cứ việc hỏi, chỉ cần là nô biết nô đều sẽ nói cho ngài.”

“Ngươi vào phủ đã bao lâu?”

 Giọng nàng dịu lại không nhanh không chậm, như đang từ từ gỡ bỏ sợi tơ bí ẩn.

“Ngươi vào phủ mấy năm rồi?” Hạ Kiêm hỏi “Trước kia làm sao mà vào phủ?”

Không ngờ biểu cô nương lại hỏi đến chuyện này. Tiểu Liễu nhỏ liền bẽn lẽn đáp:

“Hồi bẩm biểu cô nương, nô là năm mười tuổi được sư phụ dắt vào phủ. Ngài đừng nhìn nô dáng dấp gầy yếu thế này, chứ năm đó trong phủ thiếu người trầm trọng, nô còn được phu nhân dùng giá cao chuộc về đấy.”

Hạ Kiêm ‘ô’ một tiếng, “Lạ thật, sao phủ chúng ta lại thiếu nhân lực đến vậy?”

“Này biểu cô nương có điều chưa biết…”

Tiểu Liễu hạ giọng tay vẫn siết chặt cây trâm ngọc như ôm bảo vật “Năm đó phủ từng xảy ra chuyện lớn, toàn bộ hạ nhân khi ấy đều bị đuổi đi sạch. Chuyện này không ai biết cả, chỉ có mình nô biết… nhưng chưa bao giờ dám nói ra.”

Nó dừng lại một chút, đôi mắt láo liên rồi lén lút thò tay ra làm động tác xin xỏ:

“Nếu biểu cô nương lại cho nô chút ít gì nữa… nô sẽ kể hết!”

Hạ Kiêm bật cười, tháo luôn món trang sức cuối cùng cài trên tóc, đưa qua tay hắn:

 “Lần này là món cuối cùng đấy. Nói mau bách sự thông, xem thử lời ngươi có xứng danh không!”

Tiểu Liễu mừng ra mặt, “Đó coi như một chuyện lớn lắm đấy, lúc đó sư phụ nô đã dặn đi dặn lại không được kể chuyện này ra ngoài.”

“Nhưng ta nói thật, năm năm trước trong phủ có người chết. Xác bị ném xuống giếng… từ đó, oán khí không tan hóa thành lệ quỷ trở về báo thù!”

Hắn ta trừng mắt, ánh mắt khiếp sợ như thật “Chỉ cần ai đi ngang cái giếng đó, đều bị quỷ ám sống không quá ba tháng!”

Hạ Kiêm: ……

Không phải chứ, vậy nàng trực tiếp bị phong ấn giếng thì chẳng phải sẽ chết ngay lập tức hay sao?

“Nhưng trong phủ chúng ta giếng nhiều lắm, nô cũng không chắc rốt cuộc là cái nào, tóm lại biểu cô nương đi ngang qua nhất định phải cẩn thận! Ngoài ra!” 

Tiểu Liễu từ trong tay áo rút ra một cuộn bức họa đưa tới, “Đây là bộ dạng của con quỷ đó! Biểu cô nương hôm nay đã tốn kém rất nhiều rồi! Bức họa này nô tặng miễn phí cho ngài!”

Hạ Kiêm: “...Cảm ơn ngươi.”

“Không cần khách khí! Lần sau lại đến nhé!”

Hạ Kiêm giấu tâm tư vào lòng, cuộn vội bức họa không ra người không ra quỷ kia vào trong tay áo rồi quay về.

Lời Tiểu Liễu nói có thể tin được một phần, nhưng cũng có phần không đáng tin.

Năm năm trước ư? Nàng nhớ Bùi Quan Chúc năm nay mười tám tuổi, vậy năm năm trước hắn mới mười ba tuổi thôi sao?

Mười ba tuổi…

Hạ Kiêm nhớ lại bản thu nhỏ của Bùi Quan Chúc khi lần trước ‘cộng mộng’, một đứa trẻ nhỏ xíu như vậy, lại tự nhiên bình thường ngồi trong chiếc lồng sắt nhốt súc sinh.

Sau đó, Bùi Quan Chúc rốt cuộc đã trải qua những gì nữa?

Hạ Kiêm vừa đi vừa chìm vào suy nghĩ, bất chợt cảm thấy có gì đó khác thường. Khi hoàn hồn mới phát hiện bên cạnh mình đã có thêm một người.

Một cậu bé tuổi không lớn không biết từ khi nào đã đứng cạnh Hạ Kiêm, đang ngẩng mặt lên tay nắm lấy ống tay áo nàng.

Lần đầu tiên nhìn thấy hắn giữa ban ngày ban mặt, Hạ Kiêm sững sờ hai giây mới kịp phản ứng, đây là tiểu nhi tử của Trần phu nhân, nhũ danh hình như gọi là Trác Nô?

Hạ Kiêm không thích đứa nhóc này lắm, liền rút tay áo lại lạnh nhạt hỏi:

 “Làm gì?”

Trác Nô rõ ràng không nghĩ sẽ bị phản ứng lạnh lùng như vậy, khựng lại mấy giây mới nhỏ giọng:

 “Hạ biểu tỷ… vừa rồi đang nghe chuyện người khác nói sao?”

Hắn ta có vài phần giống Bùi Quan Chúc nhưng nhìn kỹ lại không giống chút nào. So với Bùi Quan Chúc, hắn mang nhiều nét giống Trần phu nhân. 

Mà Trần phu nhân lại giống… một bản sao nhợt nhạt của phu nhân tiền nhiệm. Càng nhìn, Hạ Kiêm càng thấy không thoải mái.

“Không có.” Nàng lười nói nhiều quay người bỏ đi.

“Hạ biểu tỷ sao lại vội vàng thế?” Trác Nô chắn đường nàng, mở to đôi mắt đen láy giống Bùi Quan Chúc nhưng hơi tròn hơn, “Ta có chuyện muốn nói với tỷ.”

Hạ Kiêm không hề tò mò. Một tiểu thí hài không học vấn như vậy thì có thể nói được gì chứ?

“Ai nha!” Trác Nô bị bỏ lại phía sau tỏ vẻ sốt ruột, “Ta cũng tò mò lắm đó! Hạ biểu tỷ dừng lại nghe ta nói hai câu không được sao?”

Hạ Kiêm vừa nghe câu này, mới quay đầu lại.

“Ngươi cũng tò mò?” Hạ Kiêm nghiêng đầu, “Tò mò chuyện gì?”

“Chuyện trong phủ ấy. Gần đây nhiều chuyện kỳ quái… ta cũng thấy kỳ.”

Hạ Kiêm nhìn chằm chằm hắn:

“Vậy ngươi muốn nói gì với ta? Muốn ta chia sẻ thông tin với ngươi sao?” Hạ Kiêm tỏ ra như một thiếu nữ hiểu sự đời 

“Những chuyện ta biết không nói cho bất kỳ ai đâu, trừ khi ngươi một đổi một chuyện hay phải trao đổi cho nhau mới được.”

“Ta không có chuyện hay gì để trao đổi với tỷ cả,” Trác Nô nói “Những gì ta biết không nhiều hơn tỷ đâu, Hạ biểu tỷ.”

“Vậy ngươi nói với ta làm gì.” Hạ Kiêm quay đầu bỏ đi.

Trác Nô vội vàng gọi nàng lại, “Ta không biết chuyện gì, nhưng ta đang nghĩ, cái gì ấy nhỉ? Liên thủ! Ta muốn liên thủ với Hạ biểu tỷ!”

Hạ Kiêm bán tín bán nghi. Nhưng đến tối hôm sau, nàng vẫn đúng giờ xuất hiện tại nơi đã hẹn là bên ngoài Khánh Linh Viện

“Hạ biểu tỷ!” Hai người chọn nơi gặp mặt lần trước để hội ngộ.

“Trác Nô.” Hạ Kiêm cũng chào lại hắn.

“Ừm,” Trác Nô rõ ràng rất vui vẻ, “Chúng ta đi thôi, ta dẫn tỷ vào.”

“Ừm.” Hạ Kiêm nuốt một ngụm nước bọt, mím môi đi theo Trác Nô vòng vào hậu viện nơi Trần phu nhân cư trú.

“Hạ nhân tuần tra trong phủ ban đêm vẫn còn rất nhiều,” Trác Nô vừa nhìn quanh vừa nói, “Chỉ là mỗi lần mẫu thân đến căn phòng khách đó vào ban đêm, là sẽ cho hạ nhân trong viện nghỉ ngơi.”

Hạ Kiêm nhìn quanh. Chẳng trách, ngày thường Bùi phủ đèn đuốc sáng trưng như ban ngày, tối nay lại tối om như mực, hóa ra là hạ nhân phụ trách công việc đều đã được nghỉ ngơi cả.

Trời ạ, Trần phu nhân rốt cuộc đang làm gì trong căn phòng khách đó vậy?

Hạ Kiêm không kìm được mà suy diễn lung tung.

“Chuyện này đã kéo dài bao lâu rồi?”

“Lâu lắm rồi, cơ bản mỗi tháng đều phải đến hai ba lần,” Trác Nô nói, ánh nến lung lay chiếu lên khuôn mặt non nớt của hắn, “Có lần ta nửa đêm tỉnh giấc, thấy ngoài trời đổ tuyết muốn ra xem, liền thấy cửa sổ phòng khách có ánh đèn.”

“Ta thấy bên trong như có người đang nhảy múa.”

“Nhảy múa?” Hạ Kiêm nhíu mày.

“Vâng, cảm giác hình như là vậy.” Trác Nô gãi gãi đầu.

Một tiếng “Cạch”, ổ khóa gỉ sét được mở ra. Trác Nô thở phào nhẹ nhõm, giục Hạ Kiêm mau vào.

“Mẫu thân còn chưa về, mỗi lần đến phòng khách bà ấy đều mang rất nhiều đồ, chắc là còn chưa mua về xong.” Trác Nô đặt đế đèn xuống đất.

Nói đoạn, hắn đặt đế đèn lên mặt đất ánh nến lay động như ma trơi.

Ánh sáng yếu ớt chỉ đủ soi tỏ một góc nhỏ, chiếc cửa sau bị khóa bằng xích sắt rỉ sét rõ ràng là một lối bỏ hoang. Đây hẳn là căn phòng khách mà Trác Nô nhắc đến, nhưng vị trí của Hạ Kiêm hiện tại bị ngăn cách bởi một tấm bình phong đen, không gian cực kỳ chật hẹp.

“Thế cái đó, ta trông chừng cho ngươi nhé?”

“Hả?” Trác Nô bưng đèn lồng lên đứng dậy, “Ta đưa Hạ biểu tỷ đến đây, dĩ nhiên là muốn Hạ biểu tỷ giúp ta nghe lén, còn ta sẽ giúp Hạ biểu tỷ trông chừng.”

Cũng đúng.

Đã nói là trong viện giờ không có hạ nhân, nên thật ra căn bản chẳng cần ai canh gác cả. Trác Nô đã chia sẻ thông tin này với nàng, giờ nàng muốn đổi ý cũng vẫn kịp.

Đáng lẽ nên báo trước cho Liễu tỷ tỷ và Hứa đại ca, nhưng nếu nói với họ thì luôn không thể nắm được toàn bộ sự việc. Họ có những nỗi lo riêng, không muốn Hạ Kiêm, một người bình thường, bị cuốn quá sâu vào chuyện này.

Thôi thì tự mình đến vậy.

Hạ Kiêm gật đầu với Trác Nô.

Trác Nô cười, lùi ra ngoài phòng, khóa cửa sau lại lần nữa.

Căn phòng chìm vào một màn đen kịt.

Hạ Kiêm có chút sợ, may mắn thay không gian sau tấm bình phong rất hẹp, nàng ôm chân cuộn tròn người, dùng áo khoác ngoài bao phủ cả thân mình lẫn mũi chân.

Ý thức mơ màng, Hạ Kiêm gật gà gật gù, không biết thời gian trôi qua bao lâu, bỗng nhiên nghe thấy bên ngoài có tiếng “kẽo kẹt”.

Hạ Kiêm sợ đến mức giật mình, hoàn toàn tỉnh táo.

Nàng rúc người vào chỗ bóng tối cạnh bức tường bình phong, nơi đó có treo một bộ y phục rất dài, vừa vặn che kín thân hình nàng qua khe hở của tấm bình phong.

Tiếng bước chân từ xa đến gần, dừng lại trước tấm bình phong. Hạ Kiêm sợ đến mức trái tim đập loạn xạ không kiểm soát. Cây đèn dầu đầu tiên cháy lên bên ngoài bình phong, người đốt đèn di chuyển, Hạ Kiêm che miệng mũi, từ góc thứ ba phía dưới tấm bình phong, nàng thấy một đôi giày thêu màu đen của một người phụ nữ.

Là Trần phu nhân.

Cây đèn dầu thứ hai cháy lên, ánh sáng chiếu vào sau bình phong chỉ còn mờ nhạt. Người bên ngoài dần thắp sáng cây thứ ba, cây thứ tư…

Trong căn phòng, chỉ có một mình Trần phu nhân không ngừng đi vòng quanh bốn góc phòng. Mỗi khi bóng đen lướt qua trước tấm bình phong, Hạ Kiêm lại không kìm được mà nín thở.

“Ta sám hối, ta sám hối, ta sám hối…”

Giọng Trần phu nhân lắp bắp đứt quãng truyền vào sau tấm bình phong, nhưng âm thanh quá nhỏ, Hạ Kiêm thực sự không nghe rõ, chỉ có thể loáng thoáng nghe bà ấy liên tục nói gì đó về việc sám hối.

Sám hối với ai?

“Rầm” một tiếng, âm thanh vật nặng va chạm khiến Hạ Kiêm giật mình, nàng vội bịt miệng, lại là “rầm”, “rầm”, “rầm” vài tiếng. Hạ Kiêm bực bội, liền nghe Trần phu nhân dùng giọng nói the thé, nhỏ nhẹ của mình tính toán.

“Tơ vàng cống phẩm, một, hai, ba, mười bảy, tổng cộng mười tám xấp. Vải dệt thêu Thục Nam, một đống tổng cộng mười tám xấp. Trang sức ngọc thạch tổng cộng mười tám món. Vòng ngọc Quảng Lăng tổng cộng mười tám chiếc…”

Trần phu nhân niệm rất lâu.

Từ tơ vàng cống phẩm, đến vòng ngọc, trang sức, y phục, hương liệu, phấn son, mọi thứ đều được chuẩn bị cẩn thận đến mức không thể cẩn thận hơn, tất cả đều là đồ dùng của nữ nhi, hơn nữa số lượng đều là mười tám.

Đây là đang cúng bái thần Phật ư?

Nhưng vị thần Phật nào lại chỉ nhận đồ dùng của nữ nhi, cố tình số lượng lại đều là mười tám?

Hạ Kiêm chỉ nhớ trước kia từng nghe người già trong nhà nói về những miếu Âm không thể tùy tiện cúng bái. Trong ký ức của nàng, những miếu Âm như miếu Ngũ Phi hay miếu Cô Nương mới thờ cúng son phấn của nữ nhi. Chẳng lẽ Trần phu nhân lại thỉnh một miếu Cô Nương về ngay trong khách đường nhà mình sao?!

Hạ Kiêm nhất thời bị phỏng đoán quái dị này dọa cho nổi da gà.

 

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc