Xuyên Thư: Cố Chấp Lão Đại Sủng Ái Nữ Phụ

Chương 27 Không có chỗ ở?

Trước Sau

break
Nam Tinh nhìn anh, hai ánh mắt giao nhau,
“Tỉnh rồi?”
Nói xong, cô lại nhìn vào tay đang truyền dịch của anh.
Giọng ai đó khàn khàn: “Không có chỗ ở?”
Nam Tinh lắc đầu: “Tôi có cách kiếm tiền nhanh.”
Có tiền, tự nhiên sẽ có chỗ ở.
Tống Cảnh Hiên dựa vào tường, lung lay không vững.
Anh ta không nhịn được quan sát Nam Tinh từ trên xuống dưới.
Một cô gái học cấp ba, mặt mũi ngoan ngoãn, nhưng lời nói sao mà... xã hội thế?
“Cô bạn nhỏ, nếu cần giúp đỡ thì đừng ngại nhé ~ có khó khăn gì thì chú có thể giúp cháu.”
Tống Cảnh Hiên nở một nụ cười hiền lành, tự cho là hòa ái dễ gần.
Nam Tinh liếc nhìn Tống Cảnh Hiên rồi rời mắt đi, như thể không nhìn thấy anh ta.
Nụ cười của Tống Cảnh Hiên đông cứng, anh ta sờ mặt mình.
Chẳng lẽ bây giờ khuôn mặt anh ta không còn lừa được cô gái nhỏ nữa?
Quyền Tự giơ tay, bóp nhẹ phần thịt mềm trên cánh tay cô, giọng chậm rãi:
“Em có thể ở chỗ tôi. Khách sạn không có ai ở.”
Nam Tinh lắc đầu:
“Vô công bất thụ lộc.”
( Vô công bất thụ lộc ( không có công không nhận thưởng) thể hiện liêm sỉ, đạo đức của người xưa, không có công cán, không có lý do gì để nhận thưởng, ở đời nếu tham lam sẽ rước lấy họa vào thân.)
Môi Quyền Tự khẽ nhếch: “Em đã cứu tôi.”
“Lúc tôi bị hạ thuốc, anh cũng cứu tôi, coi như hòa.”
Quyền Tự nghe lời cô nói, đôi mắt xám nhạt nhìn cô, như có điều suy nghĩ:
“Hòa?”
Anh không muốn hòa với cô.
Dáng người anh gầy gò trong bộ đồ bệnh nhân, tiến sát cô một chút.
Nam Tinh lùi lại một chút.
Quyền Tự nhận ra hành động của cô, cảm xúc trong mắt thay đổi trong chốc lát.
Anh bóp mạnh cánh tay cô một chút, nhanh chóng cụp mắt xuống, che đi cảm xúc trong mắt.
Giọng anh khàn khàn:
“Hôm bị hạ thuốc, dù không có tôi, em cũng có thể thoát ra. Nhưng lần em cứu tôi, nếu không có em, tôi thật sự sẽ bị những kẻ xấu hại chết. Là tôi nợ em.”
Tống Cảnh Hiên nghe thấy vậy, chậc lưỡi.
Những kẻ xấu?
Chậc.
Sao cậu ta không nói, những kẻ xấu sắp bị cậu ta dọa chết đi?
Quyền Tự lại nói: “Lần này tôi giúp em, chúng ta coi như hòa. Thế nào?”
Lời từ chối sắp nói ra thì bị Nam Tinh chặn lại.
“Được.”
Quyền Tự nở nụ cười từ sâu trong cổ họng, anh nhìn cô:
“Thật ngoan.” cũng thật dễ lừa.
Hòa?
Anh chưa bao giờ nghĩ đến chuyện phân rõ ràng với cô, càng dây dưa không rõ càng tốt.
Tống Cảnh Hiên nhìn nụ cười của Quyền Tự, không nhịn được lại chậc lưỡi.
Cô bạn nhỏ sắp bị ngậm đi mất?
Nửa tiếng sau.
Nam Tinh bước ra khỏi phòng bệnh.
Tống Cảnh Hiên cũng đi ra sau cô.
Anh ta từng bước theo Nam Tinh, cười nói: “Cô bạn nhỏ, có về nhà thu dọn đồ đạc không? Tôi đưa đi.”
Vừa nói, vừa vẫy tay với Bạch Vũ đang đứng ở cửa, lấy chìa khóa xe.
Nam Tinh không từ chối, đeo cặp sách đi dọc hành lang ra ngoài.
Nhưng Tống Cảnh Hiên rất hứng thú với Nam Tinh:
“Cô bạn nhỏ, tôi thấy cháu động tác nhanh nhẹn, từ nhỏ đã được huấn luyện à?”
Nam Tinh nhìn anh ta một cái, không nói.
Tống Cảnh Hiên lại hỏi:
“Cháu có thể nhận ra giám sát bị người khác chỉnh sửa, điều này không phải ai cũng làm được đâu.”
Tống Cảnh Hiên như có rất nhiều điều muốn nói, dọc đường cứ lải nhải không ngừng.
Nam Tinh không nói một lời.
Khi sắp đến thang máy, nghe thấy giọng nói lạnh lùng:
“Tôi là Tần Tây Trạch, đến thăm Nhị thiếu gia nhà họ Quyền.”
Nhân viên với nụ cười chuyên nghiệp, đối với ai cũng không thay đổi: “Xin chào, chúng tôi sẽ chuyển lời thăm của ngài. Nhưng bác sĩ khuyên thiếu gia cần tĩnh dưỡng, thật xin lỗi.”
Tần Tây Trạch mặc vest, rất trang trọng, bị từ chối cũng không phản ứng gì lớn.
Trợ lý bên cạnh lại sốt ruột: “Đây là người thừa kế tương lai của Tần thị, đích thân đến thăm, cũng không gặp được?”
Nhân viên chỉ nói một câu: “Xin lỗi, thiếu gia cần tĩnh dưỡng.”
Trong lúc nói, Tần Tây Trạch nghe thấy động tĩnh trong hành lang, ngẩng đầu nhìn.
Ngay lập tức nhận ra Nam Tinh.
Khi anh ta thấy Nam Tinh từ trong đi ra, mắt lóe lên vẻ kinh ngạc.
Cô quen biết với người nhà họ Quyền?
Nam Tinh đứng ở thang máy, nhận thấy ánh mắt của Tần Tây Trạch, khẽ liếc nhìn.
Hai người đối mắt nhau một lúc.
Rồi Nam Tinh rời mắt đi.
Tống Cảnh Hiên thấy cảnh này, hỏi Nam Tinh: “Cháu quen?”
“Không quen.”
Cô trả lời dứt khoát.
Thang máy đến, cô bước vào.
Tần Tây Trạch nhìn hướng Nam Tinh rời đi, đôi mắt sâu thẳm.
Trợ lý bên cạnh cũng thấy Nam Tinh và Tống Cảnh Hiên.
Không nhịn được nói: “Sao họ lại vào được?”
Nhân viên không thay đổi biểu cảm: “Đó là bạn của thiếu gia, chắc có việc gấp cần trao đổi với thiếu gia.”
Trợ lý định nói thêm.
Tần Tây Trạch tay đút túi quần:
“Đi thôi.”
Nói xong, ánh mắt anh ta rời khỏi cửa thang máy.
Khi Nam Tinh ngồi vào xe của Tống Cảnh Hiên, ai đó cuối cùng cũng nói ra mục đích của mình:
“Cô bạn nhỏ, có muốn làm thêm không? Đến chỗ tôi, bao ăn ở học phí, lương còn cao, thế nào?”
Tống Cảnh Hiên nói như một con sói lớn đang dụ dỗ thỏ trắng.
Nam Tinh lắc đầu: “Tôi từ chối.”
Cô từ chối dứt khoát.
Tống Cảnh Hiên lộ vẻ tiếc nuối.
Nhưng rất nhanh, anh ta lại cố gắng: “Sau này có ý định thì lúc nào cũng có thể tìm tôi.”
Lời vừa dứt, xe khởi động, nhanh chóng hướng về nhà họ Nam.
Nam Tinh không biết rằng, hiện tại trên mạng, cô lại bị bàn tán sôi nổi.
Vẫn là vì cuộc thi piano đó.
Đến chiều, khi độ nóng giảm bớt, Nam Vũ lại chia sẻ.
Phải biết rằng, Nam Vũ hiện đang là idol nổi tiếng.
Vì tài năng chơi game xuất sắc, cậu được cả nam lẫn nữ hâm mộ, độ nổi tiếng rất cao.
Ngay lập tức độ nóng lại bùng lên, leo lên top tìm kiếm.
Video Nam Tinh chơi piano lại được bàn tán sôi nổi.
“Wow, chị gái này giỏi quá.”
“Và cũng xinh nữa.”
“Camera mờ mà vẫn quay được đẹp thế này, chứng tỏ người thật rất đẹp.”
“Nhìn đồng phục cô ấy mặc, chắc là học sinh?”
“Chậc chậc chậc, nhìn mình hồi cấp ba mà xem, không nói nữa.”
Trên mạng toàn những bình luận khen ngợi.
Và video này cũng được anh em nhà họ Lâm nhìn thấy.
Người thấy đầu tiên là Lâm Kiều Kiều.
Học cùng trường, muốn không thấy cũng khó.
Lâm Kiều Kiều đưa video cho anh trai đang nằm viện, hai anh em đều biết.
Trong bệnh viện.
Lâm Kiều Kiều tức giận dậm chân: “Anh! Anh nói phải làm sao đây! Nam Tinh này thật phiền phức!”
Nam Tinh càng tốt cô ta càng tức.
Lâm Trường An nằm trên giường bệnh, xem xong video, hắn ta sờ lên băng gạc trên đầu.
Mắt thêm phần độc ác.
Hắn ta chưa bao giờ chịu thiệt lớn thế này.
“ Nam Vũ kia là em trai của Nam Tinh sao?”
Lâm Kiều Kiều gật đầu.
“ Đúng vậy.”
Nói xong cô ta lại hỏi:
“Anh, anh có biện pháp nào không
Lâm Trường An cười âm trầm
“Chỉ cần nhà họ Nam hợp tác với nhà họ Lâm, anh sẽ có cách làm cô ta chịu thiệt thòi.”
Còn những video Nam Tinh có về hắn ta... không đáng lo.
Cô ta không dám đăng.
Nhà họ Lâm sụp đổ, nhà họ Nam sao có thể đứng ngoài?
break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc