Xuyên Thư: Cố Chấp Lão Đại Sủng Ái Nữ Phụ

Chương 26 : Tôi sẽ không sống ở nhà họ Nam nữa

Trước Sau

break

Nam Tinh lên tiếng: "Tôi chưa bao giờ nói sẽ đến tìm anh."
Vì vậy hai ngày trước cô không đến đây.
Lời vừa dứt, người trên giường bệnh khẽ hé mắt, hàng mi dài đen khẽ run.
Anh giơ tay lên.
Bàn tay ấy vẫn còn cắm kim truyền dịch, nắm chặt lấy cánh tay của cô.
Nam Tinh không giãy giụa.
Anh kéo cô về phía giường, Nam Tinh chậm rãi bước theo lực kéo của anh.
Thật sự ngoan ngoãn chưa từng có.
Quyền Tự thấy phản ứng của cô, đôi môi đỏ thẫm khẽ nhếch lên một đường cong, ngay cả sự tức giận nơi đuôi mày cũng giảm đi nhiều.
Thật ngoan.
Kéo cô đến gần, ngay sau đó ôm cô vào lòng.
Bạch Vũ đứng ở cửa nhanh chóng liếc nhìn một cái, trong mắt lóe lên sự kinh ngạc, may mà phản ứng nhanh, cúi đầu rời khỏi phòng bệnh.
Nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Tuy nhiên, sự chú ý của Nam Tinh đều dồn vào bàn tay cắm kim truyền dịch của anh.
Quyền Tự chảy máu không giống người bình thường chảy máu.
Đừng để cô cứu anh từ cửa tử trở về, rồi lại vì truyền dịch lộn xộn mà chảy hết máu.
Quyền Tự khàn giọng mở miệng:
"Vậy tại sao hôm nay em lại đến tìm tôi?"
Nam Tinh ngẩng đầu, nhìn anh một cái.
Muốn gỡ tay anh ra khỏi người mình, đặt ở nơi cô không chạm đến được.
Nhưng cô vừa động, anh đã dùng lực nắm chặt tay cô, hoàn toàn không có ý buông ra.
Cô chuyển hướng nhìn sang mặt Quyền Tự: "Bạch Vũ nói anh ở Tế Thành không quen ai, bảo tôi đến xem sao."
Quyền Tư cúi đầu, nhìn người trước mặt, lại gần một chút, giọng nói chậm rãi: "Thương hại tôi?"
"Không."
Cô trả lời thẳng thắn.
Khóe môi Quyền Tự khẽ nhếch lên: "Vậy chính là em muốn gặp tôi?"
Nam Tinh im lặng một lúc rồi nói:
"Đúng là có nghĩ đến việc mấy ngày nữa sẽ đến xem tình hình của anh thế nào."
Quyền Tự trên người mặc quần áo bệnh nhân, cổ áo không cài nút, xương quai xanh gầy gò lộ ra, cả người mang dáng vẻ bệnh tật không bình thường.
Nụ cười nơi khóe môi anh sâu thêm chút nữa, lại gần cô một chút: "Quan tâm tôi?"
Anh càng đến gần, cô càng muốn lùi lại.
Không biết tại sao, người này rõ ràng ốm yếu, nhưng lại cho cô cảm giác như mình sắp bị anh nuốt chửng.
Cô đưa tay, ấn vào ngực anh, đẩy ra một chút:
"Anh đừng lại gần nữa."
Lời vừa dứt, Quyền Tự hạ mắt xuống, hoàn toàn không thu liễm, lập tức đè nửa người lên cô.
Dáng vẻ bệnh tật khó chống đỡ.
Nam Tinh sống hai kiếp, chưa từng gặp chuyện gì khó giải quyết như thế này.
Không dám mạnh tay, sợ anh sẽ chết.
Nhưng anh dường như chắc chắn rằng cô không dám mạnh tay với mình, ôm cô càng lúc càng chặt.
Kim truyền dịch rung lắc qua lại theo lực kéo của anh.
Nam Tinh chỉ đành giữ thẳng lưng, vừa đỡ anh vừa cố định kim truyền dịch.
Cô khẽ nói: "Anh đừng động đậy."
Lần này, người nào đó lại chịu nghe lời.
Thực sự nằm im không nhúc nhích.
Anh rất gầy, nhưng lại cao hơn Nam Tinh rất nhiều.
Thoạt nhìn, như thể anh ôm cô vào lòng.
Sau đó, phía cửa phòng bệnh truyền ra tiếng động.
Một giọng nói vang lên:
"Quyền thiếu gia, tình hình sức khỏe thế nào rồi? Điều dưỡng lâu như vậy, khá hơn chưa...".
Tống Cảnh Hiên vừa bước vào phòng bệnh, đã thấy cảnh tượng ôm nhau trên giường.
Lời đến miệng đột nhiên ngừng lại.
Tống Cảnh Hiên sờ cằm suy tư: "Cậu ở mãi trong phòng bệnh, chẳng lẽ đang chơi trò tình thú gì sao?"
Lời vừa dứt, người nào đó trên giường bệnh mở mắt, nhìn về phía Tống Cảnh Hiên.
Đôi mắt màu xám nhạt u ám.
Tống Cảnh Hiên ngẩn ra, dời ánh mắt sang chỗ khác, tự nhiên ngồi xuống sofa bên cạnh.
Lúc này, điện thoại của Nam Tinh rung lên.
Cô cúi đầu nhìn điện thoại.
Là ba cô gọi.
Cô đưa tay bấm tắt.
Chưa được bao lâu, điện thoại lại gọi đến.
Cô nhìn xung quanh, lại nhìn người bệnh ốm yếu không tự lo liệu được trên người mình.
Rồi vẫy tay về phía Tống Cảnh Hiên.
Tống Cảnh Hiên ngẩn ra: "Tôi?"
Nam Tinh gật đầu: "Ừ, là chú."
Tống Cảnh Hiên bước từng bước đến giường, cười cợt: "Bạn nhỏ, muốn tôi giúp gì?"
Nam Tinh ra hiệu: "Chú giúp tôi đỡ anh ấy một chút, tôi đi nghe điện thoại."
Tống Cảnh Hiên cười gượng.
"Cô bạn nhỏ, mặc dù trước đây tôi muốn lấy máu cháu để kiểm tra, nhưng không làm được, cháu sao lại hại tôi thế?"
Anh ta đứng trước giường nói, không nhích lại gần bước nào, hoàn toàn không định giúp đỡ.
Điện thoại lại tắt.
Nam Tinh quay đầu, nhìn Quyền Tự.
Không nhịn được nói: "Anh không thể tự nằm sao?"
Kết quả chờ mãi không thấy trả lời.
Trong khoảng thời gian ngắn này, anh lại ôm cô ngủ rồi.
Tống Cảnh Hiên bên cạnh cũng nhận ra.
Nhưng anh ta dồn hết sự chú ý vào Nam Tinh, vừa tặc lưỡi vừa đánh giá cô từ trên xuống dưới.
"Bạn nhỏ, cháu giỏi đấy."
Lời vừa dứt, điện thoại trong tay cô lại rung lên.
Vẫn là ba cô gọi.
Tống Cảnh Hiên dựa vào tường, tốt bụng đề nghị: "Không sao, cứ nghe đi. Tôi không phiền đâu."
Lời vừa dứt, Nam Tinh bấm nghe.
Cô vừa tiếp điện thoại, giọng nói tức giận từ đầu bên kia truyền tới: "Nam Tinh, bảo mày đi xin lỗi Trường An, sao không đi?"
"Tại sao tôi phải đi?"
"Mày còn nói tại sao? mày đánh nó vào viện mà kêu không phải lỗi của mày sao? Còn nữa, tao với mẹ mày đi công tác, Tế Thành chỉ có mày ở đó, hợp đồng có lợi nó đưa, sao mày lại từ chối? Nam Tinh, tao không quan tâm mày dùng cách gì, lấy lại hợp đồng đó cho tao!"
Nam Tinh cúi đầu.
Vòng vo nhiều như vậy hóa ra là vì hợp đồng đó.
Nam Tinh nói:
"Tôi không phải nhân viên của tập đoàn Nam thị, ông không có quyền ra lệnh cho tôi làm việc cho ông."
Lời cô vừa dứt, đã hoàn toàn chọc tức ba Nam:
"Nam Tinh, đừng quên! Mày đang sống ở nhà họ Nam, chảy dòng máu nhà họ Nam, vì lợi ích gia đình mà hy sinh chút ít là điều mày nên làm! Hơn nữa, nếu không phải mày đánh nó, làm sao cục diện trở nên khó xử thế này?"
Nam Tinh giọng thản nhiên:
"Nam Kiến Quốc, ông cũng đừng quên, là ông lì lợm la liếm đem tôi từ cô nhi viện về."
Ba của nguyên chủ tên đầy đủ là Nam Kiến Quốc.
Đầu dây bên kia tức điên lên vì lời nói của Nam Tinh.
"Mày nói gì?"
Nam Tinh nói tiếp:
"Nếu ông quá để ý việc tôi ở nhà họ Nam thì từ hôm nay tôi không ở nữa."
Ba Nam gắt gỏng: "Mày sẽ hối hận!"
Nam Tinh nhếch môi: "Ông đừng hối hận thì đúng hơn."
Lời vừa dứt, cô liền cúp máy.
Người vừa ôm cô ngủ, không biết lúc nào đã tỉnh.
Ánh mắt sâu kín nhìn cô chằm chằm.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc