Trời tối.
Trong phòng bệnh yên tĩnh, Quyền Tự ngồi bên cửa sổ, tay cầm bút chì, đang tỉ mỉ vẽ gì đó trên giá vẽ.
Bộ đồ bệnh nhân kẻ sọc xanh trắng bình thường, mặc trên người anh lại mang một vẻ quý phái.
Một tay anh tùy tiện đặt một bên, khớp xương ngón tay rõ ràng, dưới ánh trăng, các vết kim tiêm trên mu bàn tay hiện lên rõ rệt.
Rõ ràng là dáng vẻ yếu ớt bệnh tật, nhưng không che lấp được khí chất bạo ngược của anh.
Mi mắt hé lên, đôi mắt xám nhạt lạnh lùng tàn nhẫn, dù là gương mặt tuấn mỹ cũng không che lấp được khí chất làm người khác không tự chủ mà run rẩy.
Ánh đèn trong phòng bệnh mờ mờ ảo ảo.
Cọt kẹt một tiếng, cửa phòng mở ra, Bạch Vũ từng bước đi vào.
Anh ta đứng không xa nhỏ tiếng báo cáo: "Thiếu gia, người lần trước hạ thuốc Nam tiểu thư đã điều tra ra, là con trai của tập đoàn Lâm Thị, Lâm Trường An."
Mi mắt Quyền Tự khép hờ, mang một chút lười biếng.
Tiếng bút chì vẽ lên giấy tạo ra âm thanh sột soạt.
Một lúc lâu sau, Quyền Tự đáp một tiếng khàn khàn: "Ừ, đi làm đi."
Bạch Vũ đáp lại: "Vâng."
Đáp xong, Bạch Vũ không rời đi, vẫn tiếp tục chờ bên cạnh.
Lúc này, cửa phòng lại cọt kẹt một tiếng bị đẩy mở.
Một đôi giày quân đội đen bước vào phòng bệnh.
Tống Cảnh Hiên cảm nhận không khí trong phòng, không nhịn được nhíu mày.
Anh ta không nhịn được chậc một tiếng:
"Quyền thiếu gia, sự thay đổi trước sau lớn quá nhỉ, lúc cô bạn nhỏ ở đây thì dáng vẻ yếu ớt khó mà chống đỡ, vừa đi khỏi đã đổi sắc mặt ngay. Không sợ ngày nào đó cô bạn nhỏ phát hiện rồi sợ chạy mất à?"
Anh ta nói một cách lơ đãng, giọng điệu đùa cợt càng như chế giễu.
Dù sao mỗi lần anh ta gặp Quyền Tự thì bộ dạng này của anh mới là bình thường.
Khi cô bạn nhỏ Nam Tinh xuất hiện trước mặt Quyền Tự, làm anh ta cảm thấy như Quyền Tự bị bỏ thuốc vậy.
Tay Quyền Tự cầm bút chì dừng lại, hàng mi đen dài run rẩy một lúc, mi mắt hé lên.
Đôi mắt xám nhạt nhìn người đứng ở cửa.
Tống Cảnh Hiên khẽ ho một tiếng, hai tay đút túi đi lên hai bước: "Người, tôi đã đưa về chỗ của cậu an toàn rồi."
Quyền Tự chậm rãi đáp một tiếng: "Ừ."
Tống Cảnh Hiên liếc nhìn Quyền Tự:
"Tuy nhiên, cậu có nên điều tra trước về cô ấy không? Hành vi của cô bạn nhỏ thật kỳ lạ. Tay chân lanh lẹ, có thể kéo cậu nhảy từ tầng hai xuống, có thể nhảy từ tầng mười chín xuống tầng mười tám bằng tay không. Đây là chuyện một cô gái bình thường có thể làm được sao?"
Nói xong, Tống Cảnh Hiên lại bổ sung:
"Nếu cậu không tiện điều tra, tôi có thể giúp cậu điều tra. Cơ thể cậu không bài xích cô ấy, chuyện này vốn đã rất kỳ lạ. Tôi sẽ bảo cô ấy lấy máu kiểm tra kỹ càng, xem là do thuốc hay yếu tố gì khác."
Quyền Tự cầm bút, nói một tiếng: "Không cần."
Tiếng nói vừa dứt, trong đầu anh thoáng hiện lên khuôn mặt của Nam Tinh.
Anh khẽ nhếch môi.
Tống Cảnh Hiên nheo mắt, chăm chú quan sát phản ứng của Quyền Tự.
Ánh đèn trong phòng này quá mờ nên nhìn không rõ.
Chỉ là...
"Cậu có tình cảm với cô bạn nhỏ rồi à?"
Tống Cảnh Hiên dựa vào tường, lơ đãng.
Quyền Tự không trả lời câu hỏi của anh ta, chỉ nói khàn khàn:
"Đừng động đến cô ấy, đừng điều tra cô ấy. Nhớ chưa?"
Tống Cảnh Hiên xoa xoa mi tâm, trong lòng có dự cảm không lành.
Cậu ta không thực sự có tình cảm với cô gái nhỏ đó chứ?
Mặc dù trước đó Quyền Tự có nhiều biểu hiện đặc biệt với cô gái nhỏ.
Nhưng anh ta luôn cảm thấy Quyền Tự không phải là người bình thường.
Anh ta luôn nghĩ rằng, Quyền Tự đối với cô bạn nhỏ giống như đối với với động vật nhỏ.
Môi trường lớn lên của Quyền Tự cực kỳ tàn nhẫn và kỳ quái.
Đột nhiên xuất hiện một cô gái nhỏ không bị cơ thể bài xích, lại còn xinh đẹp, tất nhiên sẽ gây tò mò.
Giống như năm đó, Quyền Tự nuôi một con thỏ.
Anh dùng sự kiên nhẫn chưa từng có, để con thỏ tự động từ lồng thỏ ra, tự động lao vào lòng anh. Thậm chí cho con thỏ ở trong phòng ngủ của anh.
Lúc đó, người nhà họ Quyền mừng rỡ đến phát khóc.
Cây con lệch lạc của nhà mình cuối cùng cũng có chút nhân tính.
Kết quả nuôi không được mấy ngày, con thỏ đã bị đem đi hầm.
Tống Cảnh Hiên lặng lẽ nhìn Quyền Tự dưới ánh trăng.
Mà hiện tại Quyền Tự đối với Nam Tinh, cũng giống như lúc đó.
Lấy ra sự lương thiện và kiên nhẫn chưa từng có, cho phép cô sống trong lãnh địa của anh.
Khi hết hứng thú, Nam Tinh sẽ giống như con thỏ kia, bị vứt bỏ.
Đây vốn là suy đoán của Tống Cảnh Hiên.
Nhưng anh ta phát hiện Quyền Tự quan tâm đến Nam Tinh không chỉ có thế.
Tống Cảnh Hiên dựa vào tường suy nghĩ một lúc, thấy Quyền Tự không nói gì.
Anh ta không nhịn được nói: "Dù cho cậu có tình cảm với cô ấy, nhưng cô ấy chưa chắc đã chấp nhận cậu."
Tiếng nói vừa dứt, chỉ nghe thấy tiếng kêu chói tai, rẹt một tiếng.
Quyền Tự cầm bút chì quá mạnh nên làm rách giấy, đầu bút chì bị gãy.
Hàng mi đen dài của anh run lên, nhìn chằm chằm vào bức tranh hỏng, im lặng không nói.
Tống Cảnh Hiên nhận ra sự thay đổi của Quyền Tự, càng kinh ngạc hơn.
Tên biến thái này thật sự có tình cảm với cô gái nhỏ sao?
Chậc chậc chậc.
Một lúc lâu sau, trong phòng bệnh yên tĩnh vang lên giọng nói khàn khàn: "Đổi tờ giấy khác."
Bạch Vũ ở bên cạnh đáp lại: "Vâng."
Rất nhanh, phòng bệnh lại yên tĩnh trở lại.
…
Khách sạn Cảnh Thành.
Nam Tinh kéo hành lý vào phòng.
Phòng của Quyền Tự rất lớn.
Cô ở trong một phòng.
Mùi thuốc khử trùng từ lúc đẩy cửa vào đã tràn ngập xung quanh.
Cô không mở hành lý, chỉ ngồi trước bàn mở laptop mang theo.
Rồi mở một trang web không rõ tên, dùng một tài khoản đăng ký bất kỳ để vào.
Cô lướt qua một vòng, cúi mắt.
Dù là xuyên vào một cuốn sách.
Nhưng phần lớn mọi thứ đều tương đồng.
Những thứ có trong thế giới của cô, ở thế giới này cũng có.
Nơi có ánh sáng sẽ có bóng tối, và ở ranh giới giữa ánh sáng và bóng tối sẽ có một sự tồn tại đặc biệt, trật tự hỗn loạn, mọi người thường gọi là vùng xám.
Kiếp trước, cô thực ra có mã số chính quy.
Được chọn từ trại trẻ mồ côi, vì trí nhớ siêu phàm và khả năng điều khiển cùng phối hợp cơ thể vượt trội, cô trở thành một cái bóng ẩn nấp trong quân đội.
Khi nhìn thấy Tống Cảnh Hiên lần đầu tiên, cô đã biết người đó đến từ quân đội.
Dù anh ta có vẻ cà lơ phất phơ như một tên lưu manh.
Nhưng một số thói quen và cử chỉ của anh ta là do rèn luyện lâu dài mà thành.
Nam Tinh lướt một vòng trên diễn đàn xám này, cuối cùng chọn một tổ chức nộp "sơ yếu lý lịch" của mình - hack vào máy chủ của họ.
Quá trình này kéo dài khoảng mười phút.
Sau khi hoàn thành mọi thứ, cô mới thoát khỏi giao diện, và xóa sạch dấu vết của mình.
…
Sáng hôm sau
Khi cô rời giường chuẩn bị đi học, đẩy cửa phòng ra, nhìn thấy người đang ngồi ở bàn ăn, cô ngây người ra.
Người nọ vẫn còn mặc quần áo bệnh nhân, trong tay cầm một chiếc nĩa bằng bạc, đang ăn sáng.
Quyền Tự?
Sao lại về rồi?