Xuyên Thư: Cố Chấp Lão Đại Sủng Ái Nữ Phụ

Chương 18

Trước Sau

break

Quyền Tự nhìn chằm chằm vào cô, từng chút một kéo người về phía mình.
"Vì cứu tôi mà em không tiếc đánh đổi mạng mình?"
Anh cúi đầu tới gần Nam Tinh, dường như lại cảm thấy không hài lòng, anh đưa tay ra trực tiếp ôm trọn người vào lòng.
Nam Tinh ngửi thấy mùi máu tanh nồng trên người anh, ánh mắt nhìn theo.
Cổ tay phải của anh có một vòng thâm tím loang lổ máu.
Nam Tinh nhìn anh.
"Anh bị chảy máu rồi."
Anh nhìn cô, không chịu buông tha.
"Trả lời tôi trước."
Nam Tinh nhìn anh, giọng nói kiên định.
"Tôi sẽ cứu anh ra."
Quyết định nhiệm vụ mà cô đã đặt ra, chưa bao giờ thất bại.
Lời nói vừa dứt, Quyền Tự nhìn cô bằng ánh mắt sâu thẳm, cảm xúc dâng trào rồi lại lắng xuống.
Anh hơi nhếch mép, nụ cười nhàn nhạt hiện lên, khiến gương mặt ôm yếu tái nhợt của anh thêm chút sức sống.
Anh nhẹ nhàng nắm lấy ngón tay cô.
Bàn tay cô nhỏ nhắn hơn anh rất nhiều.
Tiếp theo, anh đưa ngón tay mình vào tay cô.
Để cô nắm lấy.
Giọng anh khàn khàn, vang bên tai cô:
"Em có muốn tôi không?"
Bị câu hỏi bất ngờ của anh làm choáng váng, Nam Tinh chưa bao giờ hoảng hốt đến thế.
Muốn buông tay anh, lùi lại một bước.
Kết quả là tay cô lại bị anh nắm chặt.
Quyền Tự nhìn cô,
"Chạy gì chứ?"
Nam Tinh nói với giọng điệu nghiêm túc,
"Chắc chắn anh đã bị ảnh hưởng bởi dư chấn của quả bom vừa rồi khiến cho đầu óc không tỉnh táo."
Quyền Tự sững sờ.
Nam Tinh ngay lập tức quay sang trợ lý Bạch Vũ bên cạnh,
"Kiểm tra kỹ lưỡng cho anh ấy."
Bạch Vũ ngay lập tức gật đầu đồng ý,
"Vâng, thưa Nam tiểu thư."
Thừa dịp lúc Quyền Tự đang ngẩn người, Nam Tinh nhanh chóng thoát khỏi vòng tay anh.
Quyền Tự còn muốn tiến đến nói gì đó.
Lúc này, chiếc điện thoại bị rơi xuống đất của Nam Tinh vang lên.
Cô cúi đầu nhìn vào màn hình hiển thị cuộc gọi, là ba của cô.
Cúi người, nhặt điện thoại lên.
Nam Tinh nhìn Quyền Tự một cái, nói:
"Anh hãy điều trị cho tốt."
Nói xong, cô quay người tiếp cuộc gọi và rời đi.
"Ba."
Cô hướng vào điện thoại gọi một tiếng.
Xung quanh Quyền Tự cũng nhanh chóng có người vây quanh.
Thái độ chuẩn bị sẵn sàng, thậm chí còn mang theo một cáng cứu thương đến.
Quyền Tự nhấc mí mắt, ánh mắt bừng cháy nhìn theo hướng Nam Tinh rời đi.
Cuối cùng cũng nhắm hờ mắt, đôi môi đỏ thắm cong lên nở nụ cười.
Rõ ràng là vừa trải qua kiếp nạn, nhưng tâm trạng anh lại cực kỳ tốt.
Nam Tinh bên này.
Ba Nam gọi điện thoại đến, câu đầu tiên đã là trách móc:
"Nam Tinh, con với Trường An là sao thế?"
Nam Tinh bước đến chỗ khúc cua, dừng bước:
"Ba biết rồi sao?"
Giọng ba Nam có phần cứng nhắc và tức giận:
"Chúng ta có hợp tác với nhà họ Lâm, sao con có thể đánh người ta vào viện được?"
Nam Tinh khựng lại, mái tóc xoăn nhẹ như rong biển xõa xuống vai, một lọn tóc rủ xuống tai.
Cô chưa kịp lên tiếng, ba Nam lại nhịn không được nói tiếp:
“Trường An đã nói với ta, việc cậu ấy dẫn con đến chỗ đó có thể không phù hợp, nhưng con cũng không nên đánh người. Quan trọng nhất, tại sao không mang hợp đồng về thảo luận kỹ lưỡng với ta trước khi từ chối? Con biết con đã từ chối một cơ hội lớn như thế nào...
Lời nói chưa dứt, Nam Tinh đã ngắt lời:
"Ba."
Ba Nam im lặng:
"Làm gì vậy?"
"Mối quan hệ ba con của chúng ta mới chỉ vài tháng thôi, đừng ra vẻ dạy dỗ tôi như đương nhiên vậy. Tôi chưa thân thiết với ông đến mức đó."
"Con, con bé này, con, con thật hư hỏng."
Ba Nam bị lời nói của Nam Tinh làm cho sững sờ, lập tức liền không biết nói gì tiếp.
Nam Tinh dựa vào tường sau, giọng nói nhạt nhẽo:
"Cúp đây.”
Dứt lời, tiếng "lạch cạch" vang lên, điện thoại bị cúp máy.
Vừa dập điện thoại, quay đầu lại, cô phát hiện anh chàng mập mạp đang đứng cách cô không xa.
Anh ta nhìn chằm chằm vào vẻ mặt của cô, trong mắt có sự háo hức, phấn khích lẫn nhiều cảm xúc khác nhau trộn lẫn vào nhau, trên tay còn ôm một chiếc máy tính.
Tiếp đó, anh ta lên tiếng:
"Nam Tinh tiểu thư, cô còn nhớ tôi chứ? Tôi là người ở phòng giám sát vừa nãy."
Nam Tinh gật đầu:
"Có chuyện gì không?"
Anh chàng mập mạp tiến đến gần, thái độ vô cùng cung kính:
"Chỉ là, chỉ là muốn hỏi, Nam Tinh tiểu thư có muốn đến sở điều tra của chúng tôi làm việc không?"
Nam Tinh cúi đầu, nhìn xuống bộ đồng phục đang mặc trên người:
"Tôi còn phải đi học."
Anh chàng mập mạp nhìn chằm chằm vào bộ đồng phục trên người Nam Tinh, sững sờ một lúc.
Sao anh ta lại quên báo chuyện này cho sếp nhỉ?
Anh chàng mập mạp vỗ trán, rồi móc điện thoại ra gọi cho sếp mình.
Anh ta nhỏ giọng nói vài câu đơn giản.
Ngay sau đó, từ đầu dây bên kia vang lên tiếng quát tháo giận dữ:
"Học sinh? Cậu nghĩ công ty điều tra của chúng ta có tiền nuôi con nít à? Cậu rảnh rỗi quá hay sao mà bày trò này cho tôi, thay vì lo việc này thì mau nhanh chóng đào King ra và đưa tới đây!"
Nói xong, "cạch" một tiếng, điện thoại bị ngắt.
Chất lượng cách âm của chiếc điện thoại này không tốt lắm, Nam Tinh nghe rõ ràng mọi lời nói.
Anh chàng mập mạp bị mắng đến đỏ mặt:
"Chuyện này, chuyện này, Nam tiểu thư, sếp tôi chưa từng gặp gỡ tài năng của cô, nên không biết cô xuất sắc đến mức nào.
Chờ đến khi ông ấy gặp được cô, chắc chắn sẽ hối hận."
Nam Tinh nhìn anh ta:
"Các cậu đang tìm King à?"
Vừa nhắc đến King, ánh mắt anh ta lập tức bừng sáng sự ngưỡng mộ.
"Nam tiểu thư, cô chưa biết sao? Cách đây vài ngày, sở điều tra của chúng tôi phối hợp với hai công ty khác tổ chức một cuộc thi hacker để tuyển chọn những hacker giỏi nhất. Không ngờ, đến phút chót của cuộc thi, lại xuất hiện một con ngựa ô. Hắn ta đã xâm nhập vào máy chủ chính của chúng tôi và điều chỉnh luật chơi. Điều này đã gây chấn động trên diễn đàn hacker.
Mọi người đều đang tìm kiếm hắn ta. Bây giờ, sếp của chúng tôi đang tìm mọi cách để tìm ra và lôi kéo hắn ta."
Nam Tinh nghe xong, liếc nhìn anh chàng mập mạp một cái, suy ngẫm một lúc:
"Có thể, cô ấy không cố ý phá vỡ luật chơi."
"Không không không, sếp của tôi nói King đã lên kế hoạch từ lâu rồi, ôi, tóm lại là sếp của tôi rất thích hắn ta, bảo chúng tôi phải tìm kiếm hắn ta bằng mọi giá. Còn chuẩn bị trả lương hậu hĩnh để lôi kéo hắn ta về, có nhiều công ty khác cũng đang để ý đến hắn ta, đều đang rình rập theo dõi."
Nam Tinh không đáp lời.
Chỉ cúi đầu chỉnh lại chiếc nơ buộc trên cổ áo, tỏ ra như không liên quan gì đến chuyện này.
"Tôi đi học đây."
Anh chàng mập mạp vội vã lùi lại.
"À, Nam Tinh tiểu thư, hẹn gặp lại sau."
"Ừm."
Trả lời xong, Nam Tinh liền rời đi.
Chỉ trong thời gian ngắn ngủi như vậy, toàn bộ khách sạn Kim Giang đã bị phong tỏa.
Những người đến tiếp quản không giống như cảnh sát, mà giống như người trong quân đội.
Trước cửa đỗ hàng loạt xe quân sự.
Nam Tinh vòng qua đường phong tỏa, bước ra ngoài.
Vừa bước ra khỏi cổng, Nam Tinh đã nhìn thấy chiếc xe của Bạch Vũ đang đỗ trước mặt mình.
Bạch Vũ bước ra khỏi xe, mở cửa ghế sau và mỉm cười nói:
"Nam tiểu thư, thiếu gia dặn tôi đưa cô đi học."
Nói xong, anh ta đưa chiếc cặp sách cho Nam Tinh.
"Đây là cặp sách của cô."
Bạch Vũ hai tay dâng chiếc cặp.
Nam Tinh nhận lấy chiếc cặp, không từ chối, và ngồi vào trong xe.
Cô ngẩng đầu nhìn Bạch Vũ một cái.
Thái độ của trợ lý này đối với cô nhiệt tình hơn nhiều so với trước đây.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc