Nam Tinh vừa bước vào lớp học đã nghe thấy tiếng hét chói tai của các bạn nữ:
"Á á á á á!!! Khoai Sọ đẹp trai quá!!"
"Khoai Sọ cố lên! Mẹ vĩnh viễn yêu con!"
"Khoai Sọ, hạ gục bọn họ đi!! Xông lên, xông lên!! Bốn skill, bốn skill!!"
Các bạn nữ nhìn vào màn hình điện thoại, lúc vui lúc tức giận:
"Cái thằng đi rừng thối tha bên kia, sao cứ nhắm vào Khoai Sọ của tụi này hoài vậy, ghét chết đi được!"
"Á á á á á!! Khoai Sọ đánh chết cái thằng khốn nạn kia đi! Con khỉ thối! Đáng đời!"
"Khoai Sọ chơi game nghiêm túc trông đẹp trai quá đi mất, á á á á á, mẹ yêu con!"
Nam Tinh nhìn lướt qua lớp học.
Nhìn thấy những nam sinh trước đây luôn coi thường việc đu idol giờ đây cũng ôm điện thoại xem say mê, cho đến khi một nam sinh phấn khích lên tiếng:
"Trời ơi! Minh tinh nhỏ này giỏi thế! Bốn skill! Cái người này tên là gì vậy?"
"Tuyệt vời! Vừa rồi còn một pha đẹp nữa!"
"Đến rồi đến rồi, tấn công mạnh mẽ!!"
Cả đám con trai chen chúc nhau, nhìn vào điện thoại với vẻ mặt hân hoan.
Vừa bước vào lớp, Nam Tinh lập tức bị những nữ sinh tinh mắt phát hiện, vội vàng chạy đến, háo hức lao tới muốn ôm cô một cái thật chặt.
Cô gái hân hoan phấn chấn:
"Nam Tinh~~"
Nam Tinh ấn chặt đầu cô gái xuống, ngăn cản hành động của cô ấy và hỏi:
"Làm sao vậy?"
Bên cạnh có nữ sinh chen ngang:
"Cậu không biết sao? Nam Vũ đã đi thi đấu thể thao điện tử rồi, đây là trận đầu tiên. Ôi! Chồng tớ thật đẹp trai!"
Nữ sinh cảm thán xong, lại cắm đầu vào màn hình tiếp tục la hét.
Bên cạnh có nữ sinh đưa điện thoại cho Nam Tinh xem.
Trên màn hình. Nam Vũ mặc áo khoác dài màu đen, cổ đeo dây chuyền thiên sứ, đội mũ lưỡi trai, lộ ra chiếc cằm tinh tế toát lên vẻ đẹp trai lạnh lùng xa cách của tuổi trẻ, tay cầm điện thoại đang tập trung chơi game.
Máy quay liên tục chuyển đổi, thỉnh thoảng lại quay sang Nam Vũ.
Và mỗi lần máy quay quay sang Nam Vũ, khán đài phía dưới lại bùng nổ tiếng hò reo cuồng nhiệt.
Chỉ hận không thể đem cái sân khấu này ném đi.
Cuối cùng, nhân vật anh hùng mà Nam Vũ chơi đã nhanh chóng dẫn dắt lính đẩy lên đẩy trụ của kẻ thù.
Một tiếng nổ vang lên, trò chơi kết thúc.
Hai chữ "Chiến thắng" hiện ra trên màn hình điện thoại của Nam Vũ.
Nam Vũ đặt điện thoại xuống bàn, nhấc nhẹ chiếc mũ, đôi mắt hạnh nhân nhanh chóng lướt qua ống kính, nở một nụ cười nhẹ, vẫn phong độ như thường.
Ngoài màn hình, các nữ sinh trong lớp lại một lần nữa náo loạn.
"Aaaaaaaaaa! Nam Vũ! Mẹ yêu con!!!"
"MVP chắc chắn là Nam Vũ của chúng ta rồi."
"Nam Vũ quá đỉnh."
"Quá 66666."
( 666 là ngôn ngữ mạng, được viết là 六 六六 và phát âm là /liùliùliù/, có nét tương đồng với âm 牛 /niú/. Từ 牛 thường dùng để khen ngợi người nào đó rất giỏi, đỉnh chóp, có năng lực khiến người ta bất ngờ.)
"Tớ còn tưởng anh trai nhỏ Nam Vũ nói chuyển nghề làm tuyển thủ thi đấu điện tử là đùa cơ chứ, xem ra là thật rồi nhỉ."
“Tớ không quan tâm! Khoai Sọ hát thì tớ nghe! Khoai Sọ chơi game, tớ sẽ xem livestream của Khoai Sọ!
Có rất nhiều thần tượng trong giới giải trí nhưng có rất ít người có thể làm dâu trăm họ, hiếm có thần tượng nào có thể thu hút được tất cả các nữ sinh trong lớp.
( Làm dâu trăm họ: ví trường hợp phải phục vụ đủ các hạng người nên phải chiều theo những đòi hỏi rất khác nhau (hàm ý khó khăn, phải biết nhịn nhục).)
Nam Vũ đã làm được điều đó.
Mười phút sau khi trò chơi kết thúc, các từ khóa liên quan nhanh chóng leo lên hotsearch:
#Nam Vũ Esports
#FantiếpứngNamVũbằngmộtbiểntím
#ẢnhChụpKhoaiSọ
Cả fan lẫn người qua đường đều bị thu hút.
“Tôi không hiểu game, nhưng nụ cười cuối cùng của Nam Vũ thật khiến tôi chết mê chết mệt. Ôi trời! Quá đẹp trai!”
“Nam Vũ thật là ngầu, nhưng chơi game giỏi thật.”
“Pha phản sát cuối cùng khi còn ít máu thật là tuyệt vời. Thật là 666.”
Nam Tinh liếc nhìn lượt cuối rồi xách cặp sách đi về chỗ ngồi của mình.
Vừa mới ngồi xuống, giọng nói của bạn cùng bàn đã vang lên:
"Nam Tinh, không phải cậu nói những bức ảnh có chữ ký đó là thật sao? Tôi hỏi chị gái Nam Vũ, dạo này Nam Vũ bận đi lưu diễn ở bên ngoài, căn bản là không có về nhà, cậu lấy những bức ảnh đó ở đâu?"
Nam Tinh nghiêng đầu, nhìn về phía bạn cùng bàn, tóc buộc đuôi ngựa, trong mắt mang theo vẻ hả hê thích xem kịch vui.
Bạn cùng bàn của cô tên là... Tần Tinh Tinh.
Tần Tinh Tinh thấy Nam Tinh không nói gì thì càng hăng hái hơn.
Đặc biệt là lúc này, tất cả các bạn nữ trong lớp đột nhiên im bặt, ánh mắt đều nhìn về phía này.
Mấy ngày nay liên tục bị Nam Tinh đè đầu cưỡi cổ, Tần Tinh Tinh cảm thấy cơ hội để mình lật ngược thế cờ đã đến.
Tần Tinh Tinh đứng dậy,
"Cậu còn không biết à? Chị họ của Nam Vũ là Giả Tĩnh Vũ học chung trường với chúng ta, cùng khối. Thậm chí còn là hoa khôi của khối, nằm trong top 10 học sinh giỏi nhất."
Nam Tinh nghe một tràng danh hiệu dài dằng dặc, nghiêng đầu hỏi
"Vậy nên?"
Tần Tinh Tinh thấy Nam Tinh vẫn không chịu nhận sai, hừ lạnh một tiếng
"Mấy hôm trước tôi đã hỏi Giả Tĩnh Vũ rồi, Nam Vũ đi lưu diễn ngoại tỉnh hơn hai tuần rồi, căn bản không về nhà. Cậu lấy ảnh có chữ ký từ đâu ra? Hơn nữa, Nam Vũ rất ít khi ký tên cho người khác. Cậu ấy thậm chí còn không cho Giả Tĩnh Vũ nhiều ảnh có chữ ký như vậy, sao lại cho cậu?"
Ngón tay thon thả của Nam Tinh gõ vài cái lên bàn.
"Tôi cũng không biết tại sao nó lại nhét cho tôi nhiều ảnh chụp có chữ ký như vậy."
Vừa dứt lời, đã dẫn đến tiếng cười chế giễu của Tần Tinh Tinh.
"Cậu đừng nói với tôi rằng những bức ảnh này là cậu ấy ép buộc nhét cho cậu. Nam Tinh, cậu tưởng mình là ai chứ, cậu tưởng mình là ai cơ chứ."
Đang nói chuyện thì có tiếng gõ cửa vang lên từ ngoài cửa.
Một cô gái xinh đẹp xuất hiện trước cửa lớp.
Mái tóc đen dài thẳng mượt, vóc dáng cao ráo, bộ đồng phục trường cấp ba Tế Thành này mặc trên người cô ta càng tôn lên những đường cong cơ thể một cách hoàn hảo.
Đôi mắt như biết nói, chớp chớp, trên mặt nở nụ cười ngọt ngào.
"Nam Tinh ở trong lớp này sao?"
Nam Tinh nghe thấy tiếng, nhìn sang.
Tần Tinh Tinh sáng mắt lên, là người đầu tiên lên tiếng:
"Chị Tĩnh Vũ."
Đây chính là Gia Tĩnh Vũ, chị họ trong lời đồn của Nam Vũ.
Dưới những ánh mắt ngưỡng mộ của các bạn nữ trong lớp, Tần Tinh Tinh bước đến trước mặt Giả Tĩnh Vũ.
"Chị Tĩnh Vũ, chị mau nói cho mọi người biết đi, Nam Vũ có phải là vẫn chưa về nhà không?"
Giả Tĩnh Vũ đầu tiên là sửng sốt, sau liền gật đầu cười
"Đúng vậy, nó vẫn chưa về nhà. Tiểu Vũ rất bận, Tôi cũng ít khi gặp nó lắm."
"Vậy thì chắc chắn cậu ấy cũng không thể cho người khác một tập ảnh có chữ ký rồi nhỉ?"
Giả Tĩnh Vũ không nói gì, mà nhìn về phía Nam Tinh.
Rồi, cô ta mỉm cười lắc đầu:
"Tôi không biết chuyện đó, em trai tôi cũng có những bí mật riêng, làm sao tôi có thể biết hết được chứ?"
Lời nói vừa dứt, Tần Tinh Tinh không nhận được câu trả lời mong muốn nên có chút thất vọng, lại không cam tâm, muốn tiếp tục hỏi.
Giả Tĩnh Vũ nhìn về phía Nam Tinh:
"Nam Tinh, ra ngoài một lát được không?"
Nam Tinh cầm trong tay một chiếc bút viết tên,
"Sắp vào học rồi."
Giả Tĩnh Vũ cười nói:
"Chỉ mất một chút thời gian của cậu thôi."
Cuối cùng, Nam Tinh cũng đứng dậy khỏi chỗ ngồi, đi đến trước mặt Giả Tĩnh Vũ.
Giả Tĩnh Vũ nhìn Nam Tinh, ánh mắt không thể kiềm chế được sự đánh giá.
Thực ra cô ta đã từng gặp Nam Tinh.
Ngày Nam Tinh được nhận lại.
Cậu cùng mợ mời ăn cơm, và tại bữa ăn đó, họ đã gặp Nam Tinh.
Cô ta chỉ nhớ rằng, Nam Tinh lúc ấy rất hướng nội và rụt rè, luôn cúi đầu không nói gì, cả người toát lên vẻ quê mùa khó tả.