Phòng 201, khách sạn Kim Giang.
Quyền Tự ngồi trên ghế, khẽ nhướng mắt nhìn người đối diện.
Những ngón tay thon dài trắng bệch vuốt ve chiếc ly trước mặt.
Đôi mắt màu xám nhạt toát lên vẻ lạnh nhạt.
"Giáo sư Triệu."
Đối diện Quyền Tự là một người đàn ông gầy cao hơn 50 tuổi, đôi mắt tam giác ngược luôn vô tình hay cố ý nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Quyền Tự.
Rất nhanh, nụ cười nở trên môi Giáo sư Triệu:
"Thật không ngờ, đứa trẻ bốn năm tuổi ngày nào giờ đã lớn thế này."
"Ông gặp tôi chỉ để nói những điều này thôi sao?"
Giáo sư Triệu sững sờ một lúc, rồi lắc đầu:
"Tôi gặp cậu, dĩ nhiên còn có chuyện quan trọng hơn."
Nói xong, tay Giáo sư Triệu thò vào túi áo.
Ông ta rút ra một chiếc nút bấm, bấm "cạch" một tiếng.
Lập tức, thấy bốn thứ trông như sợi thép mảnh mai nhô ra từ chiếc ghế của Quyền Tự, trong nháy mắt trói chặt tay chân anh vào ghế.
Quyền Tự nhíu mày, ánh mắt lướt qua sợi thép mảnh quấn trên tay.
Giáo sư Triệu nheo mắt cười, nhặt chiếc hộp bên cạnh lên, một nụ cười đắc ý thoáng hiện trên mặt.
"Đừng giãy giụa nữa, thứ này rất chắc chắn."
Vừa nói, ông ta vừa nhún vai, cầm một ống tiêm rỗng đi đến trước mặt Quyền Tự.
Giáo sư Triệu nhìn chằm chằm vào Quyền Tự, đánh giá từ trên xuống dưới.
"Thật không ngờ, vậy mà cậu vẫn có thể sống sót đến bây giờ. Lúc đó có rất nhiều đứa trẻ tham gia thí nghiệm, chỉ có cậu sống sót.
Cậu quả là may mắn."
Càng nói, ông ta càng hài lòng với Quyền Tự.
Quyền Tự nghiêng đầu, mái tóc rối che khuất phần da trán trắng bệch bệnh tật.
"May mắn?"
“Cậu chính là người duy nhất còn sống! Để tôi lấy mẫu máu để kiểm tra kỹ lưỡng hơn cho cậu.”
Giáo sư Triệu giả vờ như muốn lấy máu anh.
Hầu kết Quyền Tự lên xuống, giọng nói khàn khàn:
"Tôi nhớ, lúc đó trong phòng thí nghiệm có tổng cộng mười ba người, gồm cả bác sĩ và phụ tá."
Vừa nhắc đến chuyện này, Giáo sư Triệu liền cười khẩy:
"Những kẻ khác đều là phản bội, chỉ vì chút tiền mà bán đứng chúng tôi. Chúng tôi đang thực hiện một thí nghiệm có thể thay đổi vận mệnh của nhân loại. Lúc đầu hứa sẽ cùng nhau gánh vác, cuối cùng lại vì tiền mà trở thành tay sai cho người khác sao?"
Nói xong, Giáo sư Triệu như nhớ ra điều gì đó, cười đắc ý:
"Chắc hẳn cậu không tin là có loại thuốc đặc biệt nào có thể kìm hãm được nhỉ? Thể chất hoàn hảo như cậu mà cũng muốn kìm hãm nó ư?
Mọi cơ quan trong cơ thể cậu đều vượt trội hơn người thường, cậu là thí nghiệm hoàn hảo nhất của tôi. Nếu lúc trước có thêm thời gian, tôi nhất định sẽ biến cậu trở nên hoàn hảo hơn nữa. Tsk tsk, thật đáng tiếc. Thời gian quá ít."
Nói xong lời cuối cùng, giọng nói của Giáo sư Triệu đầy vẻ tiếc nuối.
Quyền Tự ngồi trên ghế, im lặng lắng nghe.
Vừa dứt lời, Giáo sư Triệu cầm ống tiêm đâm vào tĩnh mạch cổ của Quyền Tự.
Đang định lấy máu.
Nhưng lại phát hiện, tay mình vậy mà lại không thể cử động được.
Không biết từ lúc nào, Quyền Tự đã bẻ gãy dây thép trói tay, siết chặt ống tiêm.
Giáo sư Triệu ngây người sau đó là hoảng hốt
"Không thể nào! Sức mạnh của cậu tối đa chỉ gấp đôi người bình thường, sợi dây thép này do tôi đặc chế, không thể nào dùng sức mạnh bẻ gãy được!"
Vừa dứt lời, Giáo sư Triệu mặt tái nhợt lại như nhớ ra điều gì, tự lẩm bẩm, có chút điên cuồng
"Đúng, đúng, giờ cậu đã trưởng thành, dữ liệu ở chỗ tôi đã sớm không chính xác. Vì vậy, vì vậy, giờ cậu đã sớm không chỉ mạnh gấp đôi. Cậu…."
Giáo sư Triệu không còn nhìn Quyền Tự với ánh mắt tham lam, ganh tị hay tự hào về thành tựu nữa, mà là ánh mắt sợ hãi.
Quyền Tự bóp chặt cổ tay ông ta, từ từ rút chiếc điều khiển từ trong túi ra, gỡ bỏ dây thép trói buộc.
Anh thực hiện từng động tác một cách chậm rãi, thong thả.
Bỗng nhiên, Quyền Tự khựng lại, nhìn về phía chiếc đồng hồ.
Từ bên trong vọng ra tiếng "tích tắc" rất nhỏ, nhưng anh vẫn nghe được.
Có người đã đặt bom sau bức tường nơi treo chiếc đồng hồ, âm mưu gài bẫy giết chết anh ngay tại đây.
Tuy nhiên, anh không vội vàng rời đi, mà thay vào đó, anh vươn tay đâm kim tiêm vào cơ thể Giáo sư Triệu.
Cả người Giáo sư Triệu run lên, hoảng sợ đến mức ngất lịm đi.
Đột nhiên, Quyền Tự cảm thấy chán nản, tùy tay ném người sang một bên, nhìn về phía chiếc đồng hồ.
Chết ở đây cũng chẳng sao cả.
Đôi mắt màu xám nhạt nhìn chằm chằm vào chiếc đồng hồ, những ngón tay của anh vuốt ve góc bàn.
Đang suy nghĩ miên man, bỗng "ầm!"
Cánh cửa bị đá tung.
Quyền Tự quay lại theo hướng âm thanh, chỉ thấy một bóng người mảnh mai lao về phía mình, do đứng ngược sáng khiến anh không nhìn rõ.
Vừa vào cửa, Nam Tinh đã phát hiện Quyền Tự đang nhìn chằm chằm vào chiếc đồng hồ, và Giáo sư Triệu đang ngất xỉu trên mặt đất.
Rõ ràng, anh cũng nhận ra vấn đề.
Nhưng không còn thời gian để giải thích.
Cô nhanh chóng chạy đến trước mặt Quyền Tự, đeo tai nghe vào tai anh, rồi kéo anh chạy về phía cửa sổ.
"Đi!"
"Rầm!"
Kính ở tầng hai vỡ tan, hai người nhảy xuống từ trên cao.
Khi họ vừa nhảy ra ngoài, tòa nhà phía sau liền phát nổ.
Dòng khí nóng ập đến dữ dội.
Hai người từ tầng hai lăn xuống bãi cỏ dưới đất.
Nam Tinh đè lên người Quyền Tự, Quyền Tự ôm lấy cô, lưng va thẳng vào bãi cỏ, nhưng lại che chở cho cô bình an vô sự.
Tiếng nổ lớn khiến cho mảnh vỡ thủy tinh rơi xuống lả tả.
Nam Tinh ngẩng đầu lên khỏi vòng tay anh, nhìn lại phía sau, rồi lại quay đầu nhìn anh.
Chỉ thấy Quyền Tự đang nhìn chằm chằm vào cô bằng đôi mắt sâu thẳm, cảm xúc trong đó đang cuộn trào mãnh liệt, nóng bỏng đến mức khiến cô không dám nhìn thẳng.
Nam Tinh nhúc nhích người, nhưng bất cứ nơi nào cô di chuyển, ánh mắt của người đàn ông này cũng theo sát.
Cuối cùng, cô không thể chịu đựng được nữa.
Duỗi tay che mắt anh lại,
"Đừng nhìn tôi như vậy."
Vừa nói, cô vừa đưa tay kia ra tháo tai nghe anh đang đeo.
Bộ dáng người nào đó tỏ ra thực nghe lời, hầu kết lăn lộn, khẽ đáp lại:
"Ừm."
Nam Tinh muốn đứng dậy, vừa cử động, hai bàn tay trên eo cô liền siết chặt, khiến cô suýt không thở nổi.
Không chịu nổi, cô lại ngã gục vào người anh.
Cuối cùng, người của Quyền Tự cũng chạy đến.
"Thiếu gia!"
"Quyền Tự!"
Tống Cảnh Hiên nhìn từ xa, thấy hai người trên bãi cỏ vẫn còn hứng thú ôm ấp, tâm đang treo cao mới buông xuống.
Bạch Vũ vốn đang căng thẳng, bỗng chốc thả lỏng.
Vội vã bước tới,
"Thiếu gia, Nam tiểu thư, không sao chứ?"
Nam Tinh từ dưới đất bò dậy, phủi bụi bẩn trên người.
"Không sao."
Mà người nằm dưới đất rốt cuộc cũng đứng dậy.
Tuy nhiên, lực chú ý của Quyền Tự chỉ tập trung vào Nam Tinh.
Anh vươn tay nắm lấy cổ tay Nam Tinh, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào cô.
"Tại sao lại đến cứu tôi?"
Nam Tinh nhìn anh một cái.
"Trước đây tôi bị người ta hạ độc, anh đã cứu tôi một lần, lần này tôi cứu anh, coi như hòa nhau."
Vừa nói, vừa cố rụt tay ra.
Kết quả là rút nửa ngày mà vẫn không rút được.
Cô không kìm được mà nhìn anh thêm vài lần.
Chẳng phải anh ta vốn dĩ khó chịu khi tiếp xúc gần gũi với người khác sao?
Sao giờ đây, sau một phen sống chết, lại hay lôi lôi kéo kéo thế nhỉ?
Hỏng não rồi à?
.