Xuyên Thư 70, Dạy Dỗ Anh Chồng Thanh Niên Tri Thức Đến Từ Thủ Đô

Chương 9

Trước Sau

break

“Em gái, đồ hôm nay em giặt giúp chị được không? Hai hôm nay chị đến tháng, không thể đụng nước lạnh.”

Thẩm Hạ nghe vậy thì quay đầu nhìn ánh nắng chang chang trong sân, khẽ cau mày một chút, tay vô thức xoa bụng mình.

Vì hôm qua cô cũng vừa đến tháng, bụng đau dữ dội.

Nhưng cô đã quen với việc âm thầm chịu đựng. Dù có đau đến mấy, khó chịu đến mức nào, cô cũng sẽ không nói ra.

Vì cô biết trong nhà chẳng ai quan tâm. Dù có nói, không những chẳng được an ủi, mà còn bị mẹ mắng cho một câu: “Bày đặt làm quá!”

Trong làng con gái nào mà chẳng có kinh nguyệt? Sao chỉ có mày là rên rỉ hoài vậy? Tao thấy mày chẳng qua là kiếm cớ trốn việc thôi.

Những lời đó là khi cô lần đầu bị đau bụng kinh, mẹ đã nói thẳng mặt như thế.

Từ lần đó, dù có đau mấy, dù người mệt mỏi thế nào, cô cũng không hé răng than lấy một câu.

“Được, lát nữa em đi giặt.” Vẫn là phản xạ quen thuộc, Thẩm Hạ không từ chối yêu cầu của Thẩm Xuân.

Ánh mắt Thẩm Xuân lóe lên tia do dự, cô ta rõ ràng không bỏ qua động tác Thẩm Hạ xoa bụng, cũng biết Thẩm Hạ mấy ngày nay đến tháng rồi. Hai chị em ngủ cùng phòng, cho dù cô ta có thờ ơ với em gái thế nào thì vẫn biết một số chuyện cơ bản của Thẩm Hạ.

Trong lòng cũng có chút thương cảm cho Thẩm Hạ. Cô ta biết trong nhà này, Thẩm Hạ là đứa không được ai ưa, chỉ vì cô cũng là con gái, giống mình. Chỉ khác là, cô ta may mắn hơn Thẩm Hạ. Vì cô ta là con đầu lòng, bố mẹ lúc đó chưa quá bất mãn chuyện con gái.

Còn Thẩm Hạ thì khác. Năm đó mẹ mang thai đã chắc mẩm là con trai, bố mẹ đặt rất nhiều kỳ vọng vào cô.

Chỉ trách cô sinh ra không đúng ý người.

Tia do dự của Thẩm Xuân cũng chỉ tồn tại vài giây, cô ta vốn đã quen sai bảo Thẩm Hạ làm việc giúp mình. Huống hồ nắng ngoài trời gắt như thế, nhỡ đâu bị nắng đen đi thì sao? Mấy ngày nữa cô ta còn phải ra mắt thanh niên trí thức mới đến làng nữa cơ mà.

Dù sao thì... hiện tại cô ta nhìn cũng đâu đến nỗi!

“Vậy làm phiền em gái rồi nhé. Đợi chị hết mấy ngày này, chị sẽ giặt đồ giúp em một lần.” Giống mọi khi, Thẩm Xuân lại hứa miệng với Thẩm Hạ.

Thẩm Hạ nhếch khóe môi, chỉ đáp một câu: “Không sao.”

Mấy lời ngon ngọt của Thẩm Xuân, cô chưa bao giờ tin. Mỗi lần cô giúp cô ta làm việc xong, cô ta cũng hứa hẹn như vậy nhưng chưa một lần thực hiện. Có những lời chỉ nên nghe cho qua, chứ không thể coi là thật.

Nhìn Thẩm Hạ bưng chậu quần áo to đùng bước ra khỏi sân, Thẩm Xuân mới thu lại ánh mắt, ngẩng đầu nhìn trời nắng trên đỉnh đầu rồi ngáp một cái, xoay người bước vào phòng. Còn một lúc nữa mới đến giờ ra đồng, cô ta vẫn có thể tranh thủ chợp mắt một chút.

Thẩm Hạ đội nắng gắt giữa trưa, bưng theo chậu quần áo đầy ắp, toàn ga trải giường, vỏ chăn bẩn, gắng sức chịu đựng cơn đau bụng, bước từng bước chậm rãi ra bờ sông.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc