Xuyên Thư 70, Dạy Dỗ Anh Chồng Thanh Niên Tri Thức Đến Từ Thủ Đô

Chương 10

Trước Sau

break

Giờ này, cả làng đều đang ngủ trưa trong nhà, trên đường chẳng gặp ai. Đoạn đường vốn chỉ mất mười mấy phút, hôm nay cô đi gần nửa tiếng mới đến nơi. Chỉ vì bụng đau quá, đi một đoạn cô lại phải dừng lại nghỉ một lát.

Mỗi lần đến kỳ, bụng cô đều đau dữ dội. Nghe mấy bà thím trong thôn nói, chắc là do dính nước lạnh nhiều quá. Dù biết nguyên nhân, nhưng cô cũng chẳng thể làm gì khác. Ai bảo cô là đứa con không được bố mẹ thương, chị gái và em trai thì muốn bắt nạt lúc nào cũng được, sống như người tàng hình trong nhà.

Khóe môi khẽ giật, nở một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc. Chỉ trách cô sinh ra trong một gia đình như nhà họ Thẩm, trọng nam khinh nữ đến mức đáng sợ.

Người trong thôn ai chẳng trọng nam khinh nữ, nhưng chẳng có nhà nào đối xử phân biệt với con gái như nhà cô cả.

Chị cả Thẩm Xuân cũng là con gái, nhưng bố lại đối xử với chị ấy khác hẳn, chỉ vì chị là con đầu lòng, miệng ngọt, biết cách làm bố vui. Còn cô thì ngược lại, tính tình lầm lì, ít nói, đến câu nịnh bợ bố cũng chẳng biết thốt ra.

Không ai thương cũng đáng thôi!

Thẩm Hạ đặt chậu đồ đang cầm xuống bên bờ sông, hai tay ôm bụng đang đau nhói, chậm rãi ngồi xuống, nhìn đống quần áo bẩn trong chậu mà chỉ biết thở dài bất lực.

Nhà họ Thẩm mỗi người chỉ có hai bộ đồ thay giặt, ngày nào cũng phải giặt đồ, không thì hôm sau chẳng có gì để mặc. Thời tiết bây giờ oi bức, lại phải làm việc đồng cả ngày, quần áo mặc một hôm là bẩn đến mức không nhìn nổi.

Bố và mẹ Thẩm lại là kiểu sĩ diện, người ta có thể nói ông bà nghèo cũng được. Thời này, nghèo còn được xem là vinh dự, giàu sang mới bị coi là bọn địa chủ ác ôn nhưng tuyệt đối không được để người khác chê là bẩn.

Mẹ Thẩm từng căn dặn hai đứa con gái trong nhà phải giặt đồ mỗi ngày, chuyện giặt giũ này thì bà vẫn còn công bằng, hai chị em mỗi người một ngày, không thiên vị ai.

Thẩm Hạ lặng lẽ lấy ra chiếc áo dơ nhất trong chậu bắt đầu vò. Không hiểu sao Thẩm Thu và Thẩm Đông như thể mỗi ngày đều lăn lộn dưới bùn đất, quần áo hai người này luôn là bẩn nhất, mỗi lần giặt phải tốn bao nhiêu sức mới sạch được.

Cô ra sức chà áo trong tay, lát nữa là đến giờ lên công rồi, nếu mẹ không thấy cô lại thể nào cũng lôi ra mắng. Nghĩ đến mấy câu mắng chửi chẳng cần biết đúng sai của mẹ, Thẩm Hạ vô thức hít sâu một hơi, động tác trên tay cũng nhanh hơn.

Cô không dám chậm trễ dù chỉ một phút. Nửa tiếng sau, một chậu đầy quần áo, ga giường, vỏ gối cuối cùng cũng đã được giặt xong. Nhìn đống đồ đã giặt sạch, khóe môi cô khẽ cong lên. Giờ cũng không còn sớm nữa, sắp đến giờ lên công rồi, cô vội vàng đứng dậy.

Có lẽ vì ngồi xổm quá lâu, lại phơi nắng mấy chục phút, động tác đứng dậy lại vội vàng, ngay khoảnh khắc đứng lên, người cô lảo đảo, không đứng vững mà ngã thẳng xuống con sông phía sau. Khoảnh khắc Thẩm Hạ rơi xuống nước, cô như nghe thấy tiếng Thím Vương trong thôn vang lên từ đâu đó không xa:

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc