Suy đi tính lại, cô ta liền nhắm tới mấy thanh niên trí thức trong thôn.
Nếu cô ta lấy được một trong số họ, thì sau này chẳng phải cũng có cơ hội lên thành phố theo họ sao?
Thẩm Xuân càng nghĩ càng thấy đây là nước cờ hay, từ năm ngoái đã bắt đầu âm thầm để ý đối tượng kết hôn phù hợp. Cô ta để mắt đến mấy anh chàng trí thức ở trạm đã được một năm, cũng moi được không ít thông tin từ cô bạn thân Vương Quế Hoa. Chỉ tiếc là trong ba người đàn ông ở đó thì chẳng ai phù hợp với cô ta.
Một người tên là Dương Hồng Binh, nhìn già quá, năm nay đã hai tám tuổi rồi. Theo Quế Hoa tiết lộ thì nhà anh ta còn đông anh chị em lắm. Loại đàn ông như vậy thì không thể lấy, cô ta phải lấy người nhà ít con, tốt nhất là chỉ có một cậu con trai thôi.
Vậy nên, Dương Hồng Binh bị loại khỏi danh sách.
Người thứ hai có ngoại hình khá, điều kiện gia đình cũng ổn tên là Đỗ Quân. Nhưng anh ta quá khờ. Cô ta đã lượn lờ trước mặt anh ta bao lâu, cũng bóng gió ngầm tỏ ý rồi, mà anh ta vẫn chẳng hề có động thái gì. Cuối cùng, Thẩm Xuân phải nhờ Quế Hoa thăm dò thì mới biết hóa ra đồng chí Đỗ đã có người trong lòng.
Nếu là mấy cô gái khác trong thôn thì cô ta còn có thể đấu một phen, nhưng người đang nói chuyện tìm hiểu với Đỗ Quân lại là con gái của đội trưởng, Vương Hạnh Hoa, chị họ của bạn thân cô ta. Vừa nghe xong tin đó, Thẩm Xuân ỉu xìu luôn.
Đội trưởng là người có quyền lực nhất trong thôn, dù cô ta có thích Đỗ Quân đến đâu cũng không dám tranh giành với con gái ông ấy, thế nên, Đỗ Quân cũng bị loại.
Người cuối cùng tên là Vạn Quốc Khánh, tuổi còn quá nhỏ, theo lời Vương Quế Hoa thì năm nay cậu ta mới vừa tròn mười bảy. Hơn nữa, điều kiện gia đình cũng không khá giả, cho nên cô ta không để mắt tới.
Cả ba người trí thức hiện tại trong trạm đều không có hy vọng gì, dạo gần đây cô ta sầu muốn chết, ai ngờ Vương Quế Hoa lại cho cô ta một tia hy vọng mới.
Thẩm Xuân bắt đầu đặt hết hy vọng vào đám trí thức trẻ sắp tới.
...
Cho đến khi Thẩm Hạ rửa xong nồi, dọn dẹp xong cả căn bếp, cũng vẫn không thấy bóng dáng Thẩm Xuân đâu.
Cô dường như đã quen rồi, cho nên lặng lẽ làm hết những việc được giao, chưa từng phàn nàn một câu. Có lẽ cô cũng hiểu rõ, dù có nói ra thì trong nhà cũng chẳng ai đứng về phía mình, chưa biết chừng còn khiến bố mẹ càng ghét cô hơn, để cho chị gái Thẩm Xuân càng có cớ mà chèn ép.
Từ sau khi nghe tin sắp có thanh niên trí thức mới về làng, Thẩm Xuân bắt đầu chú ý đến hình tượng của mình hơn hẳn. Mỗi ngày soi gương càng lúc càng nhiều, thỉnh thoảng còn cười e lệ với chính mình trong gương. Mấy việc nhà vốn thuộc phần cô ta thì đều đùn đẩy sang cho Thẩm Hạ.
Hôm nay đến lượt Thẩm Xuân phải giặt đồ, nhưng cô ta nhìn cái nắng gắt ngoài sân, đảo mắt một vòng rồi làm ra vẻ khó xử, sau đó nói với Thẩm Hạ vừa rửa xong nồi: