Xuyên Thư 70, Dạy Dỗ Anh Chồng Thanh Niên Tri Thức Đến Từ Thủ Đô

Chương 4

Trước Sau

break

Ngoại hình của Chu Tri Bạch thì hoàn toàn ngược lại. Trong đại viện, ai cũng gọi anh là “tiểu bạch kiểm”. Chiều cao cũng không thấp, chỉ kém Lý Quân hai phân, nhưng khuôn mặt lại còn đẹp hơn cả con gái. Nghe người lớn trong nhà kể, Chu Tri Bạch giống bà nội đã mất của mình. Mà bà ấy từng là đệ nhất mỹ nhân trong đại viện.

Theo lý thì với thân hình rắn rỏi kia, Chu Tri Bạch chẳng phải đối thủ của Lý Quân. Nhưng thật ra, tất cả đều nằm trong kế hoạch sẵn của Lý Quân. Mục đích của hắn ta là trả đũa Chu Tri Bạch, đẩy nhà họ Chu vào tầm ngắm dư luận.

Lý Quân và Chu Tri Bạch đấu đá từ nhỏ, nên rất hiểu tính nhau.

Biết rõ Chu Tri Bạch cực kỳ nhạy cảm với những lời chê bai ngoại hình, Lý Quân cố tình xúi giục ba người bạn là Trần Học Binh, Vương Thiết và Hoàng Cường, đứng ngay con đường mà Chu Tri Bạch hay đi qua để bàn tán về ngoại hình của anh.

Thật ra, không chỉ Lý Quân ghét Chu Tri Bạch. Ba người kia cũng chẳng ưa gì, chỉ là bình thường sợ thế lực nhà họ Chu nên không dám nói thẳng. Hôm đó bị Lý Quân khích vài câu, ba người họ liền xả hết nỗi bức xúc trong lòng.

Không ngờ Chu Tri Bạch vừa vặn đi ngang và nghe thấy tất cả.

Thằng nhóc đó đúng là chẳng có não, tức đến đỏ cả mắt, thế là vớ ngay viên gạch ở góc tường đập thẳng vào đầu họ. Vốn dĩ Lý Quân có thể tránh được, nhưng vì để kế hoạch trọn vẹn, cho nên hắn ta cố tình lãnh trọn cú đập đó.

Ai ngờ thằng nhóc kia thật sự ra tay quá mạnh, đập cho cả bốn đứa bọn họ máu chảy đầu băng trắng.

Diễn biến sau đó đúng như tính toán của Lý Quân, nhà họ Trần, Vương, Hoàng bị mẹ hắn ta xúi giục, mà kéo nhau sang nhà họ Chu đòi công lý. Nghe ông nội nói, dạo này tình hình trên cao đang căng, ông cụ nhà họ Chu nhất định không dám ra tay.

Quả nhiên, ông cụ Chu không ra mặt, Chu Tri Bạch bị đày về quê.

Tuy nhiên, với thế lực nhà họ Chu, dù có về quê thì thằng nhóc kia vẫn sống không tệ, điều này không phải là kết cục mà Lý Quân mong muốn.

“Chuyện lần này các cậu định cứ thế bỏ qua à?” Trên đầu Lý Quân vẫn còn băng trắng, nhìn ba người kia đầy vẻ bất mãn.

Trần Học Binh cúi đầu, dùng mũi giày hất đất, giọng thờ ơ:

“Chu Tri Bạch bị đày về quê rồi, coi như có câu trả lời rồi đấy. Vụ này với tôi coi như xong.”

Vương Thiết là người vẫn thường thân thiết với Trần Học Binh cũng gật đầu phụ họa:

“Học Binh nói đúng, với tôi cũng coi như xong.”

Lý Quân nghe vậy thì mắt tối lại, liếc sang Hoàng Cường.

“Cường tử, còn cậu thì sao?”

Hoàng Cường xưa nay thân thiết với Lý Quân nhất, suốt ngày bám theo gọi là “đàn anh”. Trong đại viện, ai cũng ngầm hiểu cậu ta là cái đuôi của Lý Quân. Thậm chí ngay cả nhà họ Hoàng cũng đồng ý với chuyện đó, còn căn dặn cậu ta phải bám chắc lấy nhà họ Lăng.

Chỉ vì cha cậu ta đang làm việc dưới quyền nhà họ Lăng. Có lời dặn của gia đình, lại thêm chút nghĩa huynh đệ tự cho là sâu sắc, Hoàng Cường hăng máu hét lên:

“Quân ca, anh bảo sao em nghe vậy!”

Lý Quân khẽ nới lỏng chân mày, giọng điềm đạm tiếp lời:

“Tôi quyết định sẽ cùng Chu Tri Bạch xuống nông thôn.”

“Quân ca, anh thực sự muốn đi à?” Hoàng Cường kinh ngạc kêu lên, ánh mắt phức tạp nhìn Lý Quân.

Khoảnh khắc vừa rồi, cậu ta thậm chí còn nghĩ Quân ca bị Chu Tri Bạch kích cho mất trí rồi, không thì sao lại nảy ra cái ý nghĩ hoang đường như thế chứ?

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc