Câu nói nửa dọa dẫm nửa yếu ớt của tiểu bá vương khiến Lâm Vi đang định bước vào cũng khựng lại. Thật ra bà cũng mong nó cưới một cô gái nhà quê cho rồi. Với cái tính tình gây thù chuốc oán của nó, trong thành phố này chẳng có ai chịu nổi.
Con gái trong viện này thì nó đã làm phật lòng hết cả đám, còn mấy nhà quanh đó mà nghe đến tên nó thì càng không đời nào chịu gả con cho. Thật sự là cái miệng của tiểu bá vương quá độc. Nhớ lại hai năm trước, khi thằng bé mười sáu, vì đẹp trai nên có một cô bé trong viện muốn bắt chuyện, chẳng rõ nó nói gì mà cuối cùng cô bé khóc chạy mất dép.
Sau đó, đám con gái trong đại viện cứ thấy nó là né như né virus, tránh xa cả mét.
Bà mẹ như bà cũng vì chuyện thằng con có tìm được vợ hay không mà lo suốt mấy ngày trời, gần đây còn đang tính nhờ người mai mối. Giờ thì hay rồi, con trai bà thông suốt rồi, đã biết đau lòng vì chuyện vợ con.
Người làm mẹ như bà cuối cùng cũng có thể yên tâm được chút.
Khụ, bà cũng không yêu cầu gì cao đối với con dâu tương lai, chỉ cần là con gái, không chê bai thằng con nhà mình, tốt nhất là còn trị được cái tính khí của nó, như vậy là bà mãn nguyện lắm rồi.
Ông cụ Chu nghe thằng cháu nhỏ nói mấy lời giận dỗi, râu cũng khẽ run theo.
“Khụ, ông đây chờ cháu dẫn một cô cháu dâu về cho ông.”
Cho dù ông có bao nhiêu thiên vị đi nữa thì cũng phải thừa nhận thằng cháu nhỏ của mình đúng là cái tính như chó hoang, cái kiểu vừa thấy mèo là xù lông, ai mà ưa nổi?
Ít nhất là đám con gái trong đại viện không đứa nào thích nó. Chuyện cháu mình làm mấy cô gái khóc nhè ông cũng từng nghe qua rồi.
Chu Tri Bạch thấy mình nói nặng đến vậy mà ông nội vẫn không xem là chuyện gì to tát, trong lòng bất giác trào lên một trận phản nghịch, anh lập tức quay sang ông cụ rồi tuyên bố bằng giọng cứng rắn:
“Cháu nói là làm. Sau này dù có mời cháu quay về, cháu cũng không về. Hừ.”
Nói xong, anh liếc mắt nhìn nét mặt ông cụ, thấy ông chẳng mảy may để tâm thì vành mắt lại đỏ bừng lên. Nếu như lúc đầu còn mang chút tính trẻ con giận dỗi, thì giờ phút này, phần nhiều là vì không cam lòng.
Trong lòng thầm hạ quyết tâm, nhất định anh sẽ tìm được một cô vợ ở nông thôn để cho cả nhà sáng mắt ra.
Chuyện Chu Tri Bạch phải về quê cứ thế mà được quyết định.
Bốn nhà kia sau khi nghe tin cũng coi như hài lòng, không truy cứu thêm chuyện con mình bị đập vỡ đầu. Dù gì thì con họ cũng có lỗi, giờ mục đích coi như đã đạt được. Cuộc sống ở quê thế nào, ai mà chẳng từng nghe qua. Cha mẹ của bốn nhà còn tỏ ra hả hê, thậm chí có chút thương hại cho tiểu bá vương của đại viện là Chu Tri Bạch.
Dù anh có được cưng chiều đến đâu thì một khi đụng chạm đến lợi ích gia tộc, chẳng phải cũng bị ông cụ nhà họ Chu vứt bỏ sao?
Bốn cậu bé bị Chu Tri Bạch đập cho vỡ đầu được Lý Quân gọi đến tụ họp.
Lý Quân là cháu trai nhà họ Lăng, từ nhỏ đã không đội trời chung với Chu Tri Bạch. Hai người bằng tuổi, nhưng Lý Quân cao lớn hơn, cao tới mét tám, cơ bắp cuồn cuộn, mặt vuông điển hình, kiểu mặt đang rất được ưa chuộng dạo gần đây.
Hắn ta rất tự hào về ngoại hình của mình, thường xuyên lấy chuyện đó ra để chọc tức Chu Tri Bạch.