Chưa kể chuyện này nhìn thế nào cũng thấy có vấn đề. Thân thể nhỏ con như cháu ông sao đánh thắng được thằng đô con nhà họ Lăng? Còn đánh được một chọi bốn? Rõ ràng đây là cái bẫy do thằng nhóc kia dựng lên, chỉ có điều thằng ngốc nhà mình vẫn chưa nhận ra thôi.
Khóe miệng Lâm Vi giật giật, cảm thấy thằng nhóc bá đạo này của nhà mình thành ra vô pháp vô thiên thế này phần lớn cũng là do ông cụ nuông chiều quá mức.
Trong nhà, người chiều nó nhất chính là ông nội, chỉ vì thằng nhóc này có khuôn mặt giống hệt bà nội đã mất.
“Hừ, bọn họ đáng bị đánh.” Chu Tri Bạch vẫn không nói lý do ra tay, ông cụ vừa hỏi liền trả lời nguyên câu đó.
Ông cụ tức đến mức người run lên, hiểu rõ cháu trai vẫn chưa nhận ra mức độ nghiêm trọng của chuyện lần này. Ông vịn bàn đứng dậy, đứng một lát mới đè nén được cơn tức trong lòng, ánh mắt sâu thẳm, giọng nói cũng nặng nề:
“Cháu đúng là hết thuốc chữa. Nếu đã không biết mình sai ở đâu, vậy vài hôm nữa xuống nông thôn đi.” Ông cụ nghĩ đến những tin tức truyền xuống gần đây, trong lòng càng thêm bất an.
Lại thêm vụ ầm ĩ lần này do thằng cháu mình gây ra, nhà họ Chu e là đã lọt vào tầm ngắm của một vài kẻ không ưa nhìn từ lâu rồi.
Giờ gửi nó xuống nông thôn lúc này là cách tốt nhất, vừa bịt miệng bốn nhà kia vừa có thể giúp nó vô pháp vô thiên này thu liễm lại tính khí.
Mấy năm nay, thằng nhóc này đúng là bị cả nhà nuôi cho thành ra đơn thuần quá. Sinh ra trong một gia đình như nhà họ Chu, nó có thể không cần làm nên chuyện lớn nhưng tuyệt đối không được sống ngây thơ đến mức không biết đề phòng ai cả. Nói cho cùng thì vẫn là vì chưa từng trải. Cho nó xuống quê mở mang tầm mắt cũng tốt.
“Ông muốn đày cháu về quê hả?” Chu Tri Bạch đỏ bừng cả mắt, trừng mắt giận dữ chất vấn ông nội.
Dù chưa từng về quê, nhưng anh nghe mấy người trong đại viện kể rồi, nơi đó không đủ ăn, không đủ mặc, việc thì làm hoài không hết. Quan trọng nhất là... không được tắm mỗi ngày.
Thằng béo trong viện kể, chị họ thứ hai bên nhà cô nó xuống nông thôn hai năm trước, trong thư gửi về nói dân quê chẳng coi trọng vệ sinh chút nào, có nhà còn cả năm không tắm một lần. Vậy mà giờ ông nội lại muốn đày mình tới cái nơi đến tắm còn không được ấy! Chu Tri Bạch tức đến đỏ cả mắt.
Anh chịu không nổi nhất là mấy người ở bẩn.
Ánh mắt ông nội tối lại, gương mặt nghiêm nghị gật đầu:
“Đúng vậy, vài hôm nữa sẽ đi.”
Ngoài cửa, Lâm Vi nghe cuộc đối thoại giữa ông cháu trong phòng thì tim thắt lại, định bước vào can ngăn lão gia.
Bà hiểu quá rõ tính nết con mình. Từ nhỏ đến lớn toàn được cả nhà chiều chuộng, chưa từng phải động tay động chân làm việc nặng. Ngay cả quần áo trên người nó cũng do hai bà chị giặt cho.
Thằng bé nhà bà sống đến năm mười tám tuổi, có thể nói ngày nào cũng như sống trong mật ngọt. Giờ ông cụ lại muốn nó về quê? Lâm Vi thấy chuyện này thật quá sức tưởng tượng.
Không phải bà coi thường con mình, mà thật lòng nói nếu nó thực sự bị đưa về quê, chuyện nó có sống nổi hay không còn là vấn đề.
“Được! Nếu ông bắt cháu về quê thì đừng có mà hối hận. Một khi cháu đi rồi thì không quay về nữa đâu. Cháu sẽ sống luôn dưới quê, cưới vợ sinh con ở đó! Cháu... cháu sẽ cưới một cô gái nhà quê, rồi... rồi cháu sẽ không cho con cháu nhận họ hàng nhẫn tâm như các người!”