Xuống nông thôn? Người ta còn tránh không kịp, ai lại như hắn, tự vác mặt đi xin xuống đó? Chẳng lẽ sống ở thành phố sướng quá nên thấy ngứa ngáy?
Lý Quân nghiêm mặt. “Ừ, tôi quyết rồi, lát nữa đi đăng ký.”
Hoàng Cường: “...”
Có vẻ như Quân ca thật sự bị Chu Tri Bạch đả kích không nhẹ. Bên cạnh, Trần Học Binh và Vương Thiết liếc nhìn nhau, khóe miệng khẽ giật.
Thì ra hôm nay Lý Quân gọi bọn họ tới là vì chuyện này à.
Có điều, chắc hắn sẽ phải thất vọng rồi. Bọn họ không có ý định xuống nông thôn đâu, chuyện công việc đã được gia đình sắp xếp xong xuôi hết rồi, vài hôm nữa là có thể đi báo danh.
Họ đâu có ngu mà vác xác về quê chịu khổ!
Chu Tri Bạch có giỏi thì tự mình lăn vào cái vũng nước đục đó, họ không muốn dính líu. Lời dặn dò của người lớn trong nhà tối qua vẫn còn văng vẳng bên tai, nhà họ Chu và nhà họ Lý, tốt nhất là đừng dính dáng vào nhà nào hết.
Vương Thiết khẽ ho một tiếng, “Ờ, tôi chợt nhớ ra nhà có chút việc, tôi đi trước nhé.”
Trần Học Binh vội vàng phụ họa theo sau.
“Tôi đi cùng cậu, lát nữa còn phải mang cơm cho ba tôi.”
Cả hai nói xong chẳng buồn để ý đến gương mặt đen kịt của Lý Quân, mà nhấc chân quay người đi thẳng về phía nhà.
“Hai người đó thật chẳng ra gì! Quân ca, anh yên tâm, em không như họ đâu, em... sẽ cùng anh xuống nông thôn.”
Hoàng Cường tỏ ra đầy khí khái anh em, vỗ ngực đảm bảo như thể kiểu “có phúc cùng hưởng, có họa cùng chia”.
Nghe vậy, sắc mặt âm trầm của Lý Quân dịu xuống một chút, hắn vỗ vai Hoàng Cường, cảm động nói:
“Anh em tốt.”
Hoàng Cường đắc ý:
“Em không giống Vương Thiết với Trần Học Binh đâu, em coi Quân ca là anh ruột, Quân ca quyết gì, em đều ủng hộ.”
Gương mặt lạnh lùng của Lý Quân cuối cùng cũng nở nụ cười.
“Cậu có muốn nói với người nhà chuyện xuống nông thôn không?”
Hoàng Cường nghe vậy hơi sững lại một chút, nhưng nghĩ đến những lời dặn dò của người lớn trong nhà thường ngày thì tâm trạng lập tức bình ổn lại. Người lớn nhà cậu ta mà biết Quân ca muốn đi thì khỏi cần cậu ta mở miệng, chắc chắn sẽ để cậu đi theo.
“Không cần đâu, em đi cùng Quân ca đăng ký luôn.”
Ánh mắt Lý Quân lóe lên. “Vậy chúng ta đi bây giờ nhé?”
Hoàng Cường gật đầu, kéo tay áo Lý Quân giục:
“Đi đi đi, giờ đi đăng ký luôn!”
Lý Quân nhìn vẻ mặt không giấu nổi nôn nóng của Hoàng Cường thì khóe miệng khẽ nhếch lên. Chẳng mấy chốc, hai người đã đăng ký xong, còn đặc biệt chọn đúng nơi Chu Tri Bạch sẽ xuống nông thôn.
Bây giờ, đa số mọi người đều tìm mọi cách để trốn tránh việc xuống nông thôn, cán bộ ở phòng phụ trách thanh niên tri thức cũng là lần đầu tiên gặp người chủ động tới xin đi, lại còn chỉ đích danh nơi muốn tới, cho nên cũng vui vẻ đồng ý ngay.
Đi thì đi thôi, chỉ cần họ đủ chỉ tiêu là được.
Lần này, ông cụ nhà họ Chu cố ý chọn một nơi xa xôi hẻo lánh, cách Thủ Đô cả ngàn dặm để cho Chu Tri Bạch xuống nông thôn. Còn chọn chỗ đó vì lý do gì, e chỉ có ông cụ Chu là rõ nhất.
Chính vì thế, bốn nhà kia mới không truy cứu nữa, một thị trấn nhỏ vô danh, nhà họ Chu dù có quyền đến đâu thì tay cũng không vươn dài tới mức đó.
Cùng lúc đó, tại một thôn nhỏ tên là Đại Liễu Thụ, nằm dưới một huyện nhỏ thuộc tỉnh Bắc, thành phố Bắc...