Xuyên Thư 70, Dạy Dỗ Anh Chồng Thanh Niên Tri Thức Đến Từ Thủ Đô

Chương 37

Trước Sau

break

Vừa rồi suýt chút nữa cô ta còn tưởng Thẩm Hạ đã bị đổi người.

Vì hôm nay Thẩm Hạ khác hẳn so với mọi ngày.

“Bình thường em đến kỳ cũng đâu có yếu đuối thế này.”

“Nhưng mà hôm nay em vừa ngã xuống sông xong, vừa bị lạnh vừa đến tháng, người em yếu lắm. Nói chuyện với chị như này là em đang gồng hết sức đấy… Chị… chị cho em vào phòng nghỉ được không? Em thấy đầu choáng lắm, sắp… sắp đứng không nổi rồi…”

Thẩm Hạ vừa dứt lời, cả người nghiêng đi, đổ thẳng vào người Thẩm Xuân.

Thẩm Xuân theo phản xạ đưa tay đỡ lấy thân thể yếu ớt đang ngã vào lòng mình, cúi đầu nhìn Thẩm Hạ đang tựa vào ngực, định mắng mấy câu mà lời đến miệng rồi cũng phải nuốt xuống.

Cô ta hít sâu một hơi, cố nén cơn bực trong lòng, cáu kỉnh quát khẽ vào người đang dựa vào mình:

“Dậy mau, trong nồi còn đang nấu cơm đấy, chị phải ra trông nồi.”

Thẩm Hạ gắng gượng mở mắt, nhìn Thẩm Xuân một cái, giọng yếu ớt:

“Chị… chị có thể đỡ em vào phòng không? Em chóng mặt quá, không biết có phải do ngã xuống nước không nữa…”

Thẩm Xuân: “…”

Tuy lòng cực kỳ không tình nguyện, nhưng cuối cùng vẫn phải dìu Thẩm Hạ vào phòng bên cạnh. Dù gì thì Thẩm Hạ cũng là do giúp mình giặt quần áo mà ngã xuống sông, nếu chuyện này truyền ra ngoài, cô ta cũng là người sai.

Thẩm Xuân dìu Thẩm Hạ vào phòng, lại bị cô nhờ đỡ nằm lên giường đất, lúc này mới bực bội hằm hằm bỏ ra ngoài.

Cô ta thấy hôm nay xui xẻo quá, mỗi lần định gây chuyện với Thẩm Hạ, còn chưa mở lời đã bị chặn họng.

Lúc đầu còn nghi ngờ Thẩm Hạ đang giả vờ, nhưng nhìn biểu cảm của cô không giống đang diễn, lại nghĩ đến bộ dạng bình thường của cô, Thẩm Xuân đành cho rằng là do chuyện ngã xuống nước làm cô thay đổi.

Vừa ra khỏi phòng, Thẩm Xuân đi rồi, Thẩm Hạ lập tức trở lại bình thường. Cô đổi sang tư thế thoải mái hơn nằm trên giường đất, tay ôm lấy bụng.

Bụng bây giờ cũng không đau nhiều nữa, nhưng đói thì phát hoảng.

Thời buổi này, người ta thường chỉ được ăn no năm sáu phần. Nguyên chủ trưa nay chỉ ăn hai cái bánh ngô trộn rau dại, uống thêm bát cháo loãng đến nỗi đếm được từng hạt gạo. Sau đó lại giặt một chậu quần áo bẩn cho Thẩm Xuân, chút đồ ăn ấy sớm đã tiêu hóa sạch sẽ rồi.

Thẩm Hạ cố nhịn cơn đói, nằm nghỉ một lúc trên giường đất.

Vừa định gượng dậy đi vào bếp tìm chút gì đó lót dạ, thì ngoài sân đã vang lên tiếng vợ chồng Thẩm Đại Trụ trở về.

Cô đành phải nằm im tiếp.

Dù gì cô cũng đang ốm, phải làm đúng phận người bệnh.

Không bao lâu sau, tiếng của Vương Cúc Phân vọng ra từ gian bếp bên cạnh.

"Sao chỉ có mình mày nấu cơm? Con em mày đâu?"

Giọng Thẩm Xuân nhanh chóng vang lên ngay sau đó.

"Nó còn đang nằm trên giường, bảo là đau bụng."

"Còn nằm đấy à?" Giọng Vương Cúc Phân cao hơn mấy phần, bắt đầu mất kiên nhẫn.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc